RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3827

Mọi người mới bàn tán xong, chỉ thấy bên khối tập đoàn Phong Hạo, chỉ trong nháy mắt ngọn đèn sáng lên.

Liễu Tông Trạch giống như đã sớm chuẩn bị đánh một trận lâu dài, cho nên ngay cả đèn pha cũng mang tới?

“Mẹ nó, bọn họ đang ăn gì thế?”

Cường đạo Nam Cương kinh hãi thét lên, trợn to mắt.

Lúc này đám binh sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo, cả đám đều lấy thức ăn nhanh ra, còn có cả nước khoáng, đồ ăn bổ sung.

Mãi đến lúc này, cường đạo Nam Cương mới hiểu được.

Lúc trước Liễu Tông Trạch thật sự không nói khoác, anh ta thật sự muốn đánh với cường đạo Nam Cương bọn họ tới bến, khiến bọn họ mệt chết?

“Mẹ nó! Nhanh bổ sung đồ ăn, chuẩn bị nghênh đón đợt tấn công kế tiếp.”

Đức Khánh nghiến răng, đặt ống nhòm xuống kêu lên.

“Dạ dạ dạ!”

Một đám cường đạo Nam Cương lập tức bỏ súng trong tay xuống, lấy đồ ăn nhanh ra, cả đám bắt đầu ăn.

“Giết! Giết! Giết!”

Đúng lúc này, khối tập đoàn Phong Hạo lại tấn công lần nữa.

“Mẹ kiếp!”

Cường đạo Nam Cương hoàn toàn bị dọa ngốc, có người chưa kịp nuốt xuống, thiếu chút nữa chết nghẹn tại chỗ.

Tất cả mọi người bối rối đặt đồ xuống, cầm vũ khí lên chuẩn bị chiến đấu.

Không có biện pháp, lúc này đám Liễu Tông Trạch có trăm nghìn người.

Cho dù chín mươi nghìn người cùng ăn thứ gì đó, vẫn còn mười nghìn người rảnh rỗi.

Đây là ưu thế của nhân số, cường đạo Nam Cương không có bất cứ biện pháp nào.

“Mẹ nó! Thật sự muốn tiến lên đánh với bọn họ một trận!”

Đức Khánh tức tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Liễu Tông Trạch đứng trước đầu xe, cầm chai nước khoáng trong tay, đọc tin nhắn trên di động một lát.

Xem xong nội dung tin nhắn, ánh mắt anh ta nhìn về phía Cảnh Đông, nghiêng tai lắng nghe một lát.

“Thu binh rút lui!”

Liễu Tông Trạch ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người lập tức lên xe, nhanh chóng rời khỏi biên giới.

Trăm nghìn người đến nhanh đi cũng nhanh, rất nhanh đã biến mất không thấy bóng dáng.

Nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành rồi.

Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.

Gió đông này, chắc chắn phải nổi lên bên Cảnh Đông trước.

Liễu Tông Trạch dẫn người rời khỏi biên giới Nam Cương, quay trở về trại đóng quân của khối tập đoàn Phong Hạo.

Mà Đức Khánh cũng không dám cho người đuổi theo.

“Phù!”

“Phù, mẹ kiếp!”

Một đám cường đạo Nam Cương nhìn thấy đám Liễu Tông Trạch rời đi, vậy mà không nhịn được thở phào một hơi.

“Bọn họ chắc chắn không chịu được, mẹ kiếp!”

“Đúng vậy, không kiếm được chút hời nào, chỉ lãng phí đạn mà thôi.”

Trái lại tâm trạng của cường đạo Nam Cương rất tốt, còn biết tự mình an ủi mình.

Mà Đức Khánh thì khẽ nhíu mày, trong đầu suy nghĩ chuyện gì đó.

Tuy ông ta tính tình nóng nảy, nhưng có thể làm tới vị trí này, không phải chỉ dựa vào tính tình kém.

Ít nhất đầu óc của ông ta, mạnh hơn thành viên bình thường của cường đạo Nam Cương.

Cho đến nay khối tập đoàn Phong Hạo đều khiến người ta cảm thấy rất đoàn kết, dễ kích động.

Nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nghĩa.

Cho nên Đức Khánh suy đoán, bọn họ làm như vậy nhất định là có mục đích.

Nhưng hôm nay thoáng cái đã buổi trưa, hai bên giao đấu nhiều lần như thế, người nào cũng không chiếm được chỗ tốt.

Vậy vì sao Liễu Tông Trạch lại làm như thế?

Bình luận

Truyện đang đọc