Chương 2902
“Thiên, con à.”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, sau đó một người chậm rãi từ phía sau ôm lấy Cao Phong.
Lâm Thục Lan nhẹ nhàng tiến đến, vươn tay vỗ lưng Cao Phong.
Toàn thân Cao Phong trở nên cứng đờ, sững sờ tại chỗ, nước mắt chậm rãi ngừng rơi.
Trong trí nhớ của anh, đây là lần đầu tiên Lâm Thục Lan ôm anh.
Tuy rằng ấm áp nhưng cảm giác kỳ quái, khó chịu lại nhiều hơn.
“Tôi không sao.”
Cao Phong gạt mạnh đi nước mắt, định vùng ra khỏi vòng tay của Lâm Thục Lan.
“Không sao đâu, cho dù con có lớn như thế nào thì trong mắt mẹ con vẫn luôn là một đứa trẻ.”
Lâm Thục Lan khẽ thở dài, ngược lại càng ôm Cao Phong chặt hơn.
Câu nói này làm nước mắt của Cao Phong chịu không nổi muốn rơi xuống lần nữa.
“Khóc đi! Muốn khóc thì con cứ khóc đi, có mẹ ở đây rồi.”
Lâm Thục Lan chậm rãi vỗ nhẹ vào lưng Cao Phong, giống như đang dỗ một đứa trẻ.
Cao Phong nghiến răng hít sâu một hơi, vẫn cố nén nước mắt.
“Con nói đi, đợi đến khi chuyện này kết thúc, con hãy đem tất cả những chuyện con biết, nói hết toàn bộ cho mẹ nghe được không?”
“Bà? Biết cái gì cơ?” Cao Phong từ từ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thục Lan.
Cao Phong biết rõ ràng người phụ nữ này chính là mẹ anh.
Nhưng trong lòng Cao Phong lại cảm thấy bà ta thật xa lạ, hoàn toàn không cảm nhận được tình máu mủ ruột thịt.
Lâm Thục Lan thở dài, như thể đang do dự điều gì, nhưng cuối cùng, ánh mắt bà ta lại trở nên kiên định.
“Hồi đó, mẹ không cưng chiều con, không mang con theo, không nuôi dưỡng con…”
“Thực ra đều có lý do.”
Lâm Thục Lan vừa nhẹ nhàng nói, vừa chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía tấm ảnh của ông cụ Cao phía sau bài vị.
“Lý do là gì?” Cao Phong lấy tay áo lau mặt hỏi.
“Đó là bởi vì, ông nội con nói phải để mẹ tránh xa con một chút, không cho mẹ đối xử tốt với con.”
Lâm Thục Lan lại nói, trong đáy mắt bà như ẩn chứa vô số ký ức.
“Không thể nào!”
Cao Phong khẽ nghiến răng, hoàn toàn không tin lời Lâm Thục Lan.
Ông nội thương yêu Cao Phong như thế, sao có thể làm ra chuyện như vậy được?
Nếu là người khác thương Cao Phong, ông vui mừng còn không kịp, sao có thể nỡ ngăn cản?
“Là thật mà, ông cụ năm đó nói chuyện với mẹ lâu lắm.” Trong ánh mắt của Lâm Thục Lan mang theo một chút xúc động.
“Ông nói làm sao?” Cao Phong vội vàng hỏi.
“Hồi đó, ông cụ nói với mẹ rằng vận mệnh của con rất đặc biệt.”
“Không cho phép mẹ quá gần gũi với con, cũng không được phép thương con, yêu con.”
“Ông nói, trước khi con tròn mười tám tuổi, yêu thương con chính là hại con.”
Lâm Thục Lan nhẹ nhàng mở lời, đem những gì ông cụ Cao nói lúc trước nói ra hết.
“Không thể nào! Yêu thương tôi chính là làm hại tôi ư, tôi không tin!”
“Vậy sao ông nội lại có thể yêu thương tôi, bà nói dối!”
Cao Phong nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng nói với Lâm Thục Lan.
Những lời Lâm Thục Lan nói, nửa câu anh cũng không tin.
“Thiên, con à, con nghĩ xem, mẹ cần gì phải lừa con?”
“Nói dối con đối với mẹ có lợi ích gì chứ?” Lâm Thục Lan dừng một chút, ánh mắt có chút bất lực nhìn Cao Phong.
Cao Phong từ từ đứng dậy, liếc nhìn Lâm Thục Lan rồi hừ lạnh một tiếng.
“Bà không cần lôi chuyện năm đó ra để biện minh, chẳng qua là bà sợ tôi không phụng dưỡng tử tế bà mà thôi.”
“Cho dù bà không nói những lời này tôi cũng sẽ lo liệu chăm sóc cho bà tới cuối đời.”
“Bà đã đưa tôi đến với thế giới này, chờ đến khi bà trăm tuổi, tôi cũng sẽ đường hoàng mà tiễn bà đi.”