RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Còn muốn ngấp nghé cái ghế giám đốc, buồn cười." Kim Hùng Sơn cười mỉa một tiếng.

Kim Tuyết Mai bận rộn cả nửa ngày vẫn không thoát khỏi bị Kim Hùng Sơn an bài.

"Hừ! Cô ta chỉ may mắn thôi. Nhà họ Cao vốn đã gửi sinh lễ đến nhà chúng ta, đoán chừng là bất kỳ người nào qua cũng có thể bàn chuyện hợp tác được." Kim Hồng Vũ bĩu môi trả lời.

"Bản hợp đồng con nhất định lấy được, đến lúc đó con tới Phong Mai bàn chuyện hợp tác." Kim Hùng Sơn dặn dò.

Kim Hồng Vũ tự nhiên vội vàng gật đầu bảo phải, trong lòng vô cùng hưng phấn, càng thoải mái khi đánh bại được Kim Tuyết Mai.

Anh ta có thể đã nghĩ tới, đến lúc đó mình là người phụ trách bàn bạc công việc hợp tác với Phong Mai thì vẻ mặt của Kim Tuyết Mai sẽ đặc sắc thế nào.

Giờ phút này, Kim Tuyết Mai vẫn chưa biết công lao của mình đã bị Kim Hồng Vũ cướp đoạt.

Hai người cũng tới nơi Hạ Vy hẹn, Cao Phong tùy tiện tìm một chỗ đỗ xe.

"Mượn xe người ta đi, nếu để bị xước sát gì thì chúng ta không đền nổi đâu." Kim Tuyết Mai nhắc nhở Cao Phong.

Cao Phong gật đầu cười. Nếu như Kim Tuyết Mai thích chiếc xe này thì anh có thể tùy tiện mua tất cả các màu lại.

"Tuyết Mai, chỗ này, tớ ở chỗ này!"

Từ xa truyền tới một âm thanh, chính là giọng của Hạ Vy, bạn tốt của Kim Tuyết Mai.

Hạ Vy mặc một chiếc váy liền màu đen cộc tay, gấu váy khó khăn lắm mới che được đầu gối.

Trên váy còn có thể đường viền hoa, sau lưng và phía trước không họa tiết vô cùng đẹp mắt.

Đúng là vật họp theo loài, bạn của Kim Tuyết Mai tướng mạo cũng không tầm thường, đặt bên ngoài cũng thuộc cấp bậc nữ thần.

Hai cô gái gặp nhau cực kỳ vui mừng mà ôm, điều này làm cho Cao Phong có chút bất đắc dĩ.

Mình và Kim Tuyết Mai kết hôn ba năm, đừng nói ôm, cho tới bây giờ mới được nắm tay.

Mà là kéo tay hôm ở phòng họp, trong lúc cô đang hoang mang mới được nắm tay kéo ra.

"Chúc mừng cậu nhé. Cậu có thể lấy được bản hợp đồng đó quá là lợi hại rồi!"

Hạ Vy và Kim Tuyết Mai là bạn thân, không có gì giấu diếm nhau cả, cho nên chuyện của Kim Tuyết Mai cô ấy cũng hiểu rõ.

Bao gồm cả việc Kim Tuyết Mai không được chào đón ở nhà họ Kim, và bị gả cho một ông chồng vô dụng, cô ấy đều vô cùng rõ ràng.

Bây giờ Kim Tuyết Mai cầm được bản hợp đồng lớn như vậy, cô ấy đương nhiên vui vẻ cho Kim Tuyết Mai.

"Cũng tốt! May mà lần này Cao Phong giúp tớ không ít việc." Kim Tuyết Mai cười nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói một câu.

"Cao Phong? Cái lão chồng vô dụng của cậu á? Có liên quan gì tới anh ta?" Hạ Vy nhếch miệng cười nói.

Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng thì liền thấy Cao Phong đang đứng sau lưng Kim Tuyết Mai, trước đó cô ấy căn bản không có thấy.

Bởi vì trước đây cùng dạo phố với Kim Tuyết Mai đều chỉ có hai người các cô, Kim Tuyết Mai căn bản không đưa người khác theo cùng.

"Đây là?" Hạ Vy có chút ngu ngơ.

"... Đây là Cao Phong." Kim Tuyết Mai có chút xấu hổ, trước kia cô than khổ không ít với Hạ Vy, dù sao lúc trước lấy Cao Phong là chuyện mà cô không thể chịu nổi.

Nhưng dù trước kia hai người nói thế nào thì cũng không có người ngoài, lần này Cao Phong lại ở bên cạnh.

"Hả... anh ta chính là Cao Phong!" Hạ Vy ồ lên một tiếng rồi đánh giá anh trên dưới một lượt.

Lúc trước mắt anh là đồ bỏ đi, nhưng trên mặt Hạ Vy đầy không có chút xấu hổ nào cả, giống như đây là chuyện đương nhiên vậy.

"Ha ha, quả nhiên là đồ bỏ đi." Mặc dù không nói lớn, nhưng cũng đủ để Cao Phong nghe thấy.

Kim Tuyết Mai biết Hạ Vy là đang vì mình mà bênh vực kẻ yếu.

Toàn bộ Hà Nội đều biết, Kim Tuyết Mai là một đóa hoa nhài, gả cho Cao Phong như cắm phải bãi phân trâu vậy. Hạ Vy cũng cho là như vậy.

Hạ Vy là bạn của Kim Tuyết Mai nên càng rõ hơn. Không biết có bao nhiêu cậu ấm, nhà có chức có quyền theo đuổi Kim Tuyết Mai nhưng đều bị cô từ chối.

Kết quả thì sao, Kim Tuyết Mai lại bị gả cho một cái tên phế vật như vậy, Hạ Vy đương nhiên cảm thấy bất công cho Kim Tuyết Mai.

Cho nên muốn Hạ Vy có thái độ tốt với Cao Phong là chuyện không thể nào. Trước kia Hạ Vy cũng không nói ít như vậy.

Có điều trước kia Kim Tuyết Mai không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghe Hạ Vy nói vậy về Cao Phong, trong lòng không hiểu sao có chút không thoải mái.

Cao Phong lườm Hạ Vy một chút, sắc mặt lạnh lùng không nói gì cả.

Bây giờ tâm tình anh rất kiên định, ngoại trừ có cảm xúc với Kim Tuyết Mai thì sẽ không thèm nhìn những người khác vào trong mắt.

Lời nói giễu cợt, ánh mắt xem thường, từ lâu anh đã quen rồi, căn bản sẽ không tức giận.

"Người sang tự biết mình có gì, thật không hiểu đi hủy hoại người ta đối với mình có gì tốt." Hạ Vy chọc chó chửi mèo mà nói.

"Thôi Hạ Vy đừng nói nữa. Bạn của cậu đâu, sao còn chưa tới?" Kim Tuyết Mai hỏi lái sang chuyện khác.

"Sắp tới rồi. Cậu ấy còn phải đi làm. Bởi vì hôm nay cậu chủ nhà giàu kia tới lấy xe, cho nên đoán chừng sau khi giúp xong mới xin nghỉ phép được." Hạ Vy nhìn đồng hồ một chút.

"Cái gì mà cậu chủ nhà giàu, mua chiếc xe liền thành cậu chủ nhà giàu à?" Kim Tuyết Mai trên ghẹo nói.

"Chà chà, cậu không biết rồi. Người ta đi xe điện qua, ăn mặc cũng đơn giản, nói khó nghe thì là đồ mặc toàn hàng chợ. Vừa tới đại lý xe ô tô, bạn của tớ và mọi người còn cho rằng đó là một nhân viên giao hàng."

"Sau đó sờ vào xe của người ta đặt trước, lập tức bị người ta mắng là tên ăn mày. Bà khách đó còn ngăn không cho anh ta đi, nói sờ làm bẩn xe của bọn họ. Kết quả, cậu đoán xem làm sao?"

"Sau đó thì sao?" Kim Tuyết Mai trừng to mắt hỏi, chẳng biết vì sao cô lại liếc tới Cao Phong một cái. Xe điện và một thân quần áo hàng chợ, đây đúng là tiêu chuẩn thấp giống Cao Phong!

Anh đưa tay gãi mũi, ánh mắt nhìn ra phía xa.

Cái này mẹ nó, Hạ Vy chẳng phải nói mình sao?

"Kết quả người ta vung ra cả tỷ tiền mặt, là loại mới lấy từ ngân hàng về ấy, vẫn còn niên phong rồi mua đứt chiếc xe đó."

"Cậu nói xem hào phóng cỡ nào! Tớ nghe bạn tớ kể mà cảm thấy cũng rung động tương đương."

Hai mắt Hạ Vy hưng phấn nói, giống như là bản thân cũng đang ở hiện trường vậy.

"Woa, đúng là quá lợi hại, nhưng sao anh ta lại khiêm tốn như vậy? Có thể tùy tiện bỏ ra cả tỷ bạc nhưng lại đi xe điện và mặc đồ hàng chợ?" Kim Tuyết Mai cũng kinh ngạc.

Mua xe không tính là gì, nhưng bị xem như tên ăn mày lại có thể phất tay ra hơn cả tỷ thì không tầm thường.

Hạ Vy than nhẹ một tiếng: "Ai mà biết được, có lẽ người ta thích khiêm tốn thôi, hoặc cũng có nguyên nhân khác."

"Giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết ấy, nhân vật chính trong đó cũng vô cùng khiêm tốn.

"Nhân vật chính trong đó vốn là cậu ấm nhà giàu, kết quả lại phải đi ở rể, rồi bị vô số người chế giễu, nhưng thực tế anh ta lại không thèm nhìn mấy người kia vào trong mắt.

Kim Tuyết Mai nghe vậy trong lòng hơi động, lại nhìn Cao Phong bên cạnh một lần nữa. Bởi vì Cao Phong cũng là một người ở rể, cũng bị người ta chế giễu.

"Vậy cậu nói nhân vật chính kia khiêm tốn như vậy vì cái gì, sao anh ta lại không công bố thân phận thật của mình để đập vào mặt mấy người kia?" Kim Tuyết Mai bỗng nhiên hỏi.

"He he, đây là cậu không hiểu rồi. Ngoại trừ những kẻ giàu mới nổi đều ngang ngược, phách lối thì mấy cậu ấm chân chính đều rất khiêm tốn."

"Người ta làm vậy đương nhiên là có nguyên nhân. Người ta là muốn nhìn rõ người bên cạnh, một khi bại lộ thân phận cao quý thì mọi người ai cũng nịnh nọt, a dua, căn bản sẽ không thấy rõ ai thật ai giả."

Hạ Vy làm như hiểu rõ hết thảy, rất hưng phấn giải thích cho Kim Tuyết Mai.

Trong lòng Kim Tuyết Mai tràn đầy cảm xúc, ông nội khi còn sống đã từng nói với cô một câu: Lúc con huy hoàng thì bên cạnh không nhất định toàn là người giả tạo. Nhưng khi con nghèo túng thì người nguyện ý ở bên cạnh con mới là thật lòng.

"Tớ cũng biết đi xem." Kim Tuyết Mai vừa nói vừa nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cao Phong bên cạnh.

Cô luôn có một loại cảm giác, Cao Phong này có chút gì đó không đúng, giống như có một cảm giác bị lừa đối vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc