RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4265

“Em vẫn cho rằng anh đã thay đổi, không nghĩ tới anh lại không quả quyết như vậy.”

“Anh có thể thật sự độc ác lên được không?”

“Mịa nó tâm huyết của anh đâu? Phong thái của Cao Phong anh đâu?”

“Mịa nó, đến cùng anh đang lo lắng cái gì? Bọn em còn không sợ, anh sợ cây búa!”

“Anh có thể tỉnh lại không, có thể tỉnh lại không!”

Long Tuấn Hạo vừa rống to vừa đột nhiên giơ nắm tay lên, nhắm ngay khuôn mặt Cao Phong.

“Bốp!”

Một giây sau, Long Tuấn Hạo lại đấm một đấm lên trên mặt mình.

“Ông đây thật sự muốn đánh cho anh thức tỉnh, nhưng ông đây biết ông đây đánh không lại anh.”

“Nếu không, ông đây đã đánh anh răng rơi đầy đất.”

Long Tuấn Hạo hừ một tiếng, một tay đẩy Cao Phong ra xa mấy mét.

“Thật sự không sợ chết?”

Cao Phong sửa lại cổ áo của mình, sau đó nhỏ giọng hỏi.

“Ông đây sợ!”

“Anh đi hỏi mọi người xem, có ai dám nói mình không sợ chết?”

“Anh hỏi những chiến sĩ nhiệt huyết đã mạo hiểm cả mạng sống vì Việt Nam mấy chục năm trước, xem có ai không sợ chết?”

“Bọn họ cũng là người thường! Bọn họ cũng sợ chết! Nhưng vì sao bọn họ lại phải lên chiến trường? Bởi vì nếu như bọn họ không lên, vợ con sau lưng, quê hương sau lưng sẽ bị kẻ địch càn quét!”

“Hiện tại, Cao Phong anh cũng là như vậy.”

“Nếu như anh không tiếp tục đi tới, vợ anh, con anh đều sẽ bị người khác tùy ý bắt nạt!”

Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, sau đó hướng về phía Cao Phong hô lên.

“Nhưng hiện tại anh cũng không biết rốt cục Tuyết Mai có ở chỗ này hay không.”

Cao Phong than nhẹ một tiếng, cắn răng trả lời một câu.

“Cho dù chị ấy không ở đây, chúng ta cũng phải tiếp tục đánh.”

“Chí ít chúng ta cũng phải để tất cả mọi người biết thái độ của chúng ta.”

“Biết rằng, động vào người của chúng ta sẽ gặp phải hậu quả gì!”

“Chỉ có như vậy, sau này địch nhân của chúng ta mới sẽ sợ hãi chúng ta.”

Long Tuấn Hạo vừa nói ra lời này, Cao Phong đã chậm rãi quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo thật sâu.

“Anh đừng nhìn em, những lời em nói đều là thật.”

“Đây đều là những lời lão Liễu tổng kết ra được. Cậu ta còn nói, vì sao nhân dân Việt Nam chúng ta có thể an cư lạc nghiệp? Tất cả đều là vì vô số tiền bối đã dùng máu tươi và sinh mệnh đánh ra cho chúng ta.”

“Chỉ khi khiến kẻ địch kinh sợ, chúng ta mới có thể an toàn.”

Long Tuấn Hạo nhìn Cao Phong, vẻ mặt nghiêm túc khó có được.

Khóe miệng Cao Phong giật giật, trong mắt từ từ thoáng qua một tia trong sáng.

Đoạn thời gian vừa rồi đúng là anh đã cảm thấy mê man.

Liên tục mấy ngày không một ngày nào được nghỉ ngơi đầy đủ, lại thêm mấy lần tìm kiếm Kim Tuyết Mai nhưng không có kết quả.

Khiến Cao Phong lâm vào lo nghĩ, lâm vào mất tự tin thật sâu.

Thậm chí còn có cảm giác sợ hãi.

Ngay trong nháy mắt mới vừa rồi, thậm chí anh còn không biết bước tiếp theo bản thân mình nên đi theo phương hướng nào.

Cũng may, Long Tuấn Hạo có thể đánh thức anh đúng lúc.

“Anh Phong, em biết, là chúng em đặt kỳ vọng quá cao vào anh.”

“Trong lòng rất nhiều anh em ở đây, anh là tín ngưỡng, như thể thần minh.”

“Nhưng em biết anh cũng chỉ là một người bình thường, cho dù anh đã làm rất nhiều chuyện không bình thường, nhưng anh cũng chỉ là một người bình thường.”

“Anh cũng có lúc yếu đuối, cũng có lúc đau lòng khổ sở, cũng có lúc lâm vào mê mang. Nhưng với tư cách là anh em của anh, em hy vọng sau khi anh mê man có thể tiếp tục kiên định tiến về phía trước.”

“Em cũng hy vọng, mặc dù là giả bộ, nhưng anh vẫn phải giả tới cùng, bởi vì anh là tín ngưỡng!”

“Nếu anh gục ngã, tín ngưỡng của đám anh em chúng em cũng sẽ sụp đổ. Khối tập đoàn Phong Hạo chúng ta cũng sẽ triệt để tiêu tán.”

Bình luận

Truyện đang đọc