RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2685

May mắn là trước đây anh đã không tự tay giết chết Kiều Thu Vân. Nếu không, dù cho Kim Tuyết Mai và Kim Vũ Kiên không oán hận anh đi chăng nữa thì chắc chắn điều đó cũng sẽ để lại nỗi đau trong tim họ mãi mãi.

Dù sao thì bà ấy cũng là người nuôi nấng hai người họ những hai mươi năm trời, bất kể là người nào thì cũng không thể bỏ mặc mà không quan tâm được.

Khi Cao Phong làm một vài chuyện, anh không chỉ quan tâm đến lý trí mà còn phải để ý đến cảm nhận trong lòng của Kim Tuyết Mai nữa.

Dù cho Cao Phong có cả trăm cả nghìn lý do để giết Kiều Thu Vân, dù cho anh làm như thế là đúng thì anh cũng không thể. Vì nếu Kim Tuyết Mai phải đối mặt với người đã giết mẹ mình và còn phải sống chung với người đó thì chắc chắn cảm giác đó sẽ không dễ chịu gì cả.

Càng nghĩ Cao Phong càng thấy quyết định lúc trước của mình là vô cùng đúng đắn.

Còn về phần đám người Kim Nhạc Sơn thì họ đáng chết, không cần thiết phải nhắc tới.

“Hình như sắp đến sinh nhật mẹ rồi…” Kim Vũ Kiên lại nói một câu.

“Đúng rồi, nhưng mẹ ít khi tổ chức sinh nhật lắm. Mẹ cũng chỉ chờ đến sinh nhật của hai chị em rồi mua quà cho chúng ta thôi. Mẹ cũng từng nói là quên đi ngày sinh nhật là có thể quên đi rất nhiều đớn đau mà.” Kim Tuyết Mai khẽ gật đầu.

“Sau khi từ Thành phố Đà Nẵng trở về, anh sẽ giải quyết chuyện này cho ổn thỏa. Bây giờ mọi người ăn cơm trước đi.” Cao Phong trầm ngâm vài giây rồi nhẹ nhàng nói.

Thấy Cao Phong lên tiếng thì họ không nói thêm gì nữa mà chỉ yên lặng ăn cơm. Đúng là mấy cô cũng không dám nói nhiều sợ Cao Phong không vui.

Sau khi ăn xong thì Cao Tử Hàn, Kim Vũ Kiên và Trần Vân Lan đi rửa bát. Còn Cao Phong và Kim Tuyết Mai thì về phòng nói chuyện.

“Cao Phong… Em muốn đón mẹ về… Một mình mẹ ở đó đúng là có phần cô độc… Dù không ở đây thì để mẹ ở khu dân cư Phương Đông cũng được mà.” Đúng như dự đoán, Kim Tuyết Mai trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

Nhưng Cao Phong vẫn còn hơi phân vân.

Bởi vì những hành động trước đây của Kiều Thu Vân thực sự khiến Cao Phong không tài nào quên được.

“Trước đây bà ấy làm ra những chuyện đó đều là nhắm vào em, em không hận bà ấy ư?” Cao Phong nhẹ nhàng hỏi.

“Trước đây đúng là em cũng có hận bà ấy, em cũng không thể hiểu nổi tại sao bà ấy có thể đối xử với con gái mình như thế được. Nhưng sau này trải đời rồi thì em mới biết, bà ấy đối xử với em như thế đã rất tốt rồi. Bởi vì bà ấy không có nghĩa vụ phải nuôi nấng, dạy dỗ em nhưng bà ấy vẫn cứ nuôi nấng em suốt hai mươi năm trời, thế nên đó chính là lý do mà em không có tư cách oán hận bà ấy. Nếu bà ấy không thương yêu và che chở em thì em cũng không thể khôn lớn như bây giờ.”

“Đúng là bà ấy có thương yêu Vũ Kiên nhiều hơn em một chút nhưng em cũng hiểu điều đó, vì dù sao thì Vũ Kiên cũng là con ruột của bà ấy, mà dĩ nhiên là máu mủ tình thâm thì sẽ có nhiều tình cảm hơn rồi. Nhưng bà ấy không hề để em chịu đói chịu rét một ngày nào, thậm chí bà ấy còn ủng hộ việc em học Đại học nữa.” Kim Tuyết Mai nói những lời sâu tận đáy lòng.

Đối với Kim Tuyết Mai mà nói, dù Kiều Thu Vân không có công sinh thành nhưng lại có ơn nuôi dưỡng. Ơn huệ lớn như vậy, Kim Tuyết Mai không bao giờ dám quên.

Cao Phong nghe vậy thì không nói gì mà chỉ thầm tính toán trong đầu. Chỉ cần Kim Tuyết Mai cảm thấy vui vẻ thì anh làm gì cũng đều xứng đáng. Nhưng nếu là chuyện liên quan đến Kiều Thu Vân thì anh lại cảm thấy hơi do dự.

“Để anh suy nghĩ đã.” Cao Phong nhẹ giọng nói.

“Vâng ạ.” Kim Tuyết Mai gật đầu một cái thật mạnh rồi lại hỏi: “Ngày mai các anh xuất phát à?”

“Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì ngày mai bọn anh sẽ xuất phát.” Cao Phong cười một cái rồi nói bằng giọng sâu xa.

Kim Tuyết Mai thấy hơi buồn cười nhưng cô cũng không hỏi nhiều.

Chẳng bao lâu sau, Cao Phong đã nhận được một cuộc điện thoại của Lâm Vạn Quân.

“Cậu Phong, đã bảy giờ rồi, cậu có qua đây không?” Sau khi điện thoại được kết nối thì Lâm Vạn Quân mở lời.

“Không cần vội, trước tiên cứ để các đội trưởng từng phân đội nhỏ của binh sĩ Phong Hạo tập hơn ở vùng ngoại thành đi đã.” Cao Phong nói bằng giọng nhàn nhạt.

“Chuyện bên kia tôi đã sắp xếp xong rồi, nhưng bây giờ cậu cứ đến đây đi, hình như Vũ Hoàng Lê có chuyện gì muốn nói với cậu thật đấy.” Lâm Vạn Quân nói lần nữa.

Cao Phong sững người một lát rồi gật đầu mà trả lời: “Được, vậy thì cháu qua đó ngay đây.”

Sau khi cúp máy, Cao Phong vừa xoay người lại thì Kim Tuyết Mai đã cầm quần áo tới cho anh.

“Anh đi cẩn thận nhé.” Trong đáy mắt Kim Tuyết Mai tràn ngập vẻ dịu dàng.

“Em yên tâm đi.” Cao Phong hôn lên gò má của Kim Tuyết Mai một cái rồi cầm áo rời đi.

Công ty Bất động sản Phong Mai.

Bình luận

Truyện đang đọc