Chương 2871
Nếu như khi nãy anh ta cũng nổ súng, lúc này nhất định cũng đang nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết!
Cả hòn đảo đều rơi vào sự yên lặng chết chóc.
Không đúng, sự yên lặng chỉ đến từ những người đang đứng ở kia.
Còn những người đang nằm trên mặt đất lăn lộn kia, ai ai cũng đều là máu, bàn tay nổ tung, tiếng kêu thảm thiết thấu trời.
Nghe thấy những tiếng kêu gào thê thảm bên tai, ngửi thấy mùi tanh nồng của máu, ai mà giữ được bình tĩnh chứ?
“Đã nói rồi, cậu Kình Thiên là dòng chính của nhà họ Cao!”
“Các người dám động súng với cậu Kình Thiên chính là làm trái lệnh trời, kẻ dưới phạm thượng, đạo trời khó tha!”
“Hiện giờ bị trời phạt rồi sao?” Lâm Vạn Quân lạnh lùng hừ lên một tiếng.
Trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, thật sự có sự bất thường như vậy?
Cao Phong này có thần bảo hộ, chẳng lẽ lại thật sự không thể giết nổi?
Cao Phong chớp chớp mắt, nhưng trong lòng lại bối rối, gần như không thể hiểu nổi tình huống trước mắt. Sắc mặt Cao Anh Hạo tái nhợt, trắng bệch vô cùng, không có chút huyết sắc nào.
Mấy người nhánh phụ của nhà họ Cao ở phía sau anh ta, tất cả đều trừng lớn hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Xong rồi!
Đây là suy nghĩ trong lòng tất cả bọn họ.
Con át chủ bài cuối cùng cũng đã sử dụng rồi, mọi tính toán lúc này đều đã muộn rồi.
Còn có phương pháp nào mới có thể ngăn chặn được Cao Phong?
“Ha ha ha!”
“Anh Phong, niềm bất ngờ bọn em chuẩn bị cho anh đấy, thấy thế nào? Có vừa lòng không?”
Liễu Tông Trạch rốt cuộc cũng phản ứng lại, cười lớn tại chỗ, cười đến nỗi nước mắt thiếu chút nữa cũng chảy ra.
“Cái gì?” Cao Phong quay ngoắt đầu lại, nhìn Liễu Tông Trạch.
Đây…đây chính là đường lui mà Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đã từng nói sao?
“Con mẹ nó!”
Long Tuấn Hạo chửi một câu, sau đó liền bước nhanh về phía trước, một tay bắt lấy Vũ Hoàng Lê khống chế ở trong tay.
Khẩu súng trong tay Vũ Hoàng Lê cũng bị Long Tuấn Hạo đoạt lấy.
“Ôi trời, trống không? Ngay cả kẹp băng đạn cũng không trang bị?”
Long Tuấn Hạo cảm thấy trọng lượng của khẩu lục này có chút không đúng, vội vàng mở ra xem thử, sau đó kinh ngạc hô lên.
Trong khẩu súng của Vũ Hoàng Lê không có kẹp băng đạn, vậy rõ ràng là ông ấy vốn không hề muốn làm hại đến Cao Phong.
Lại nghĩ đến những lời mà ông vừa nói, vì Cao Phong mà chắn đạn, Long Tuấn Hạo cũng đã hiểu rõ.
Vũ Hoàng Lê cũng chịu khổ rồi, chỉ vì muốn xác định con trai mình còn sống, có thể gặp mặt con trai một lần nữa mà thôi.
Nhưng ông thật sự không nghĩ rằng sẽ thật sự uy hiếp Cao Phong, vì vậy nên đã dùng cách này, thậm chí không tiếc trả lại cho Cao Phong một cái mạng.
Hành động này không thể nói rõ đúng sai.
Bất cứ điều gì liên quan đến tình cảm, mỗi người đều có cách hiểu và cách thực hiện riêng của bản thân.
“Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó nói:” Chuyện của nhà chúng ta sau này hãy nói, trước tiên phải giải quyết cho xong việc trước mắt đã.”
“Vâng!”
Long Tuấn Hạo nghĩ một chút rồi giao Vũ Hoàng Lê cho người ở phía sau, sau đó đứng ở bên cạnh Cao Phong.
“Ha ha ha! Đồ ngu, mua súng mới về cũng không biết thử sao?” Long Tuấn Hạo nhìn Cao Anh Hạo, mắng một câu.
Cao Anh Hạo bất thình lình ngẩng đầu lên, nhìn Long Tuấn Hạo với vẻ mặt sững sờ.
Anh ta không dám tùy tiện để lộ ra những vũ khí hạng nặng mà thật vất vả anh ta mới có được này.
Dù sao những vũ khí mạnh của nhà họ Cao từ trước đến giờ đều do bên trên phân phối.
Một lô vũ khí mạnh không rõ nguồn gốc như thế này chắc chắn không thể tùy tiện đem ra cho người khác nhìn thấy.