RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1132

Một câu này của Nam Phương Minh Nguyệt, khiến Vũ Hoàng Lê và Đổng Thái Minh đều quay đầu lại nhìn Cao Phong.

“Mặt?”

Cao Phong khẽ nhíu mày, sau đó anh giơ tay lên mặt sờ một lượt.

“Bốp”

Nhưng mà có một bàn tay còn nhanh hơn tay của Cao Phong, trong nháy mắt mặt của Cao Phong đã bị đánh nhẹ một cái.

Đây là tay của Vũ Hoàng Lê, ông ta lại dám đánh vào mặt Cao Phong? “Cậu Phong thứ tội…

Không đợi Cao Phong nói gì, Vũ Hoàng Lê đã nhỏ giọng nói một câu, sau đó lại dùng ngón tay cái ấn một cái, rồi mới thu tay lại.

“Hình như là bị dính giấy?”

Vũ Hoàng Lê cố ý thổi ngón tay một cái sau đó ném vào thùng rác, rồi thản nhiên nói.

“Dính giấy sao?”

Nam Phương Minh Nguyệt lại nhìn chằm chằm vào nửa mặt của Cao Phong lần nữa, chỗ hơi gồ lên ban nãy, lúc này đã không nhìn thấy gì nữa rồi.

“Ừ, dính giấy Lúc này trong lòng Cao Phong cũng có chút căng thẳng, nhưng vẻ mặt anh vẫn không thay đổi chút nào.

Anh đã hiểu được, là do vừa rồi tâm trạng của anh vô cùng kích động, nét mặt thay đổi quá nhiều, cho nên mặt nạ mới bị lỏng ra.

May mà vừa rồi Vũ Hoàng Lê phản ứng nhanh, nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.

Xem ra sau này, bản thân vẫn phải duy trì nét mặt lạnh lùng là tốt nhất.

“Chị họ, chị hoa mắt à, trên mặt anh Vũ có cái gì đâu?”

Đổng Thái Minh cũng nhìn lướt qua, sau đó không thèm để ý nữa.

“Được rồi.”

Trong mắt Nam Phương Minh Nguyệt mang theo chút nghi ngờ, đúng là không nhìn ra điểm nào khác thường nữa, sau đó cô ta mới nhìn ra chỗ khác.

Sau khi Nam Phương Minh Nguyệt tới, cũng có một số người mới xuất hiện trên du thuyền.

Những người đến sau cùng này, mới là đại biểu của các thế lực đứng đầu Thị trấn bi*n đ*ng.

Bất kỳ kẻ nào cũng là người có tiếng tăm rất lớn ở Thị trấn bi*n đ*ng này.

Đổng Thái Minh chịu trách nhiệm làm hướng dẫn viên, mỗi khi có người tới đây, anh ta đều giới thiệu cho Cao Phong một lượt.

“Anh Vũ, anh nhìn những người này đi, bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, giờ này vẫn còn chưa đến đủ”

“Những người này cực kỳ biết ra vẻ ta đây, lần nào cũng muốn tất cả mọi người phải chờ bọn họ, bọn họ không đến du thuyền cũng không nhổ neo, buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ này cũng không bắt đầu.”

“Giá vờ trâu bò, đúng là biết ra vẻ thật đấy!”

Đổng Thái Minh nhanh mồm nhanh miệng, càng nói càng thấy khó chịu.

Cao Phong chỉ lắc đầu cười mà không nói gì.

Mấy người ngồi nghỉ ngơi một lát, sau đó có hai người đẹp chân dài mặc áo dài đến dẫn bọn họ đi đến phòng giám định và thưởng thức đồ cổ.

Phòng giám định và thưởng thức đồ cổ được đặt ở tầng hai của du thuyền, bởi vì không phải xếp quá nhiều đô vật, cho nên nhìn qua có vẻ như rộng rãi hơn tầng một một chút.

Cao Phong nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh biển đêm, thi thoảng lại có cơn sóng ập đến vỗ vào mạn thuyền, phát ra những tiếng “Rào rào.”

Chẳng biết chiếc du thuyền này đã nhổ neo từ lúc nào rồi.

Bởi vì nó di chuyển vô cùng vững vàng, cho nên người đang ngồi căn bản sẽ không cảm nhận được gì.

Lúc này du thuyền đã rời khỏi Thị trấn bi*n đ*ng rồi, nó đang chậm rãi tiến về phía trước.

Tối hôm nay, mặt biển tương đối yên ả, không có con sóng lớn nào cả.

Cho nên mọi người đi lại trong du thuyền, cũng như đang đi trên đất bằng vậy.

Lúc này trong phòng khách ở tầng hai đã sắp xếp không ít bục nhỏ.

Trên bục có để đủ các loại đồ cổ, có vài món đồ có giá trị tương đối cao còn được bao quanh bởi một cái lồng thủy tỉnh.

Trước mỗi món đồ cố đều có hai người đứng đó.

Một người là chủ của món đồ cổ ấy, một người khác là người đẹp mặc áo dài.

Dù sao hiện giờ bọn họ cũng đang ở trên du thuyền, thời tiết trên biển thay đổi thất thường.

Lỡ như gặp phải sóng gió, du thuyền xảy ra chuyện gì đó, không kịp thời bảo vệ được những món đồ cố này khiến nó bị rơi vỡ thì không ổn.

Cho nên người chủ trì buổi tiệc này, rất để ý đến sự an toàn của những món đồ cổ ấy.

“Các vị khách quý, ở chỗ này bao gồm phân lớn đồ cổ được đem ra giám định lần này, mọi người có thể tự tiến hành giao dịch tại chỗ.”

“Giao dịch ở chỗ này, hiệp hội đô cổ chúng tôi sẽ không tham dự vào.”

“Đợi đến khi mọi người nghiên cứu thảo luận giao dịch xong xuôi, hiệp hội đồ cổ chúng tôi sẽ cử chuyên gia đến, giám định miễn phí giúp mọi người.”

Bình luận

Truyện đang đọc