RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4215

Trong doanh trại hơn hai mươi nghìn người, một người đàn ông trung niên cười nói với Molly.

“Thủ lĩnh khách sáo rồi.”

“Hôm nay tới đây không có việc gì, chỉ là được người ủy thác tới để truyền lời.”

Molly cười nhạt, cô không uống trà, mà vừa cười vừa nói.

“Cô Molly, mời nói.”

Lúc này người đàn ông trung niên xua tay, ý bảo Molly nói thẳng.

“Mấy ngày trước, có một cô gái mang thai đến từ Việt Nam đi lạc ở Tây Vực.”

“Hiện tại thì sao, chồng của cô gái ấy tìm tới đây, hy vọng người Tây Vực chúng ta có thể giao người ra.”

“Đương nhiên, người tìm chúng ta truyền lời cũng nói, về phương diện thù lao thì tuyệt đối sẽ không làm cho chúng ta thất vọng.”

Molly cười nói, nói ra dụng ý của cô.

“Người phụ nữ Việt Nam? Còn là một phụ nữ có thai?”

“Cái này, chưa từng thấy qua.”

Người đàn ông trung niên đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu trả lời.

Molly nhìn tên đàn ông này, gật đầu hỏi: “Thủ lĩnh kia có từng nghe một ít tin tức gì không?”

“Những người có thể cung cấp thông tin, họ sẽ trả rất nhiều tiền thù lao.”

Người đàn ông trung niên xua tay nói: “Phần thù lao này chúng tôi không cầm được, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi.”

Molly nhìn người đàn ông trung niên vài giây, sau đó gật đầu nói: “Vậy được!”

“Tôi tới là để truyền lời, lần sau, có khả năng sẽ là chủ thuê của chúng tôi sẽ dẫn người tới.”

Nghe Molly nói như vậy, người đàn ông trung niên hơi ngây người, sau đó hỏi: “Cô Molly, lời này là có ý gì?”

“Ý là tên chồng của cô gái Việt Nam này có năng lực không nhỏ.”

“Nếu không tìm được người, anh ta có thể…”

Molly còn chưa dứt lời, nhưng điều cô muốn nói, người đàn ông này chắc chắn có thể hiểu rõ.

Quả nhiên, người đàn ông này đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha ha.

“Cô Molly, cô nói anh ta có thể, anh ta có thể cái gì?”

“Anh ta còn có thể tới tấn công doanh trại đóng quân của chúng tôi hay sao? Hay nói là anh ta muốn đánh toàn bộ Tây Vực, ha ha!”

Người đàn ông trung niên xem như đã nghe rõ, lúc này Molly mới đến đây thì coi như là lễ trước binh sau của đối phương!

Nếu cuộc đàm phán thất bại, sẽ khai chiến?

Người đàn ông trung niên cũng suy nghĩ rõ ràng, chuyện năm doanh trại đóng quân bị diệt, xem ra cũng là có liên quan đến chuyện này!

Nhưng, có phải đối phương quá ngây thơ rồi không.

Thật sự cho là Tây Vực này là trái hồng mềm muốn bóp là có thể bóp?

“Chuyện này có thể khó mà nói.”

Vẻ mặt Molly không tiện lợi, cười nhạt một tiếng nói.

“Tốt! Vậy hãy để anh ta tới đi!”

“Tây Vực nhiều thế lực như vậy, đã phát triển hai mươi năm liên tục, cho tới bây giờ cũng không có ai dám khai chiến với toàn bộ Tây Vực.”

“Tôi lại muốn nhìn xem đây là thần thánh phương nào, mà dám khẩu xuất cuồng ngôn như thế.”

Người đàn ông trung niên cười ha ha một tiếng, trên mặt vẫn tràn đầy vẻ khinh thường.

“Thủ lĩnh đã nói như vậy, chuyện này là không nói chuyện được?”

Molly khẽ nhíu mày, sau đó nhìn người đàn ông trung niên hỏi.

“Không sai!”

“Cô cũng truyền lời về giúp tôi, dù người phụ nữ của anh ta ở chỗ tôi, tôi cũng sẽ không giao ra.”

“Anh ta có dũng khí, thì tới đánh Tây Vực đi, ha ha ha!”

“Tôi sợ đến lúc đó, anh ta sẽ sợ đến mức tè ra quần.”

Người đàn ông trung niên xua tay cười to, rồi hạ lệnh đuổi khách.

Nghe người đàn ông trung niên nói như vậy, Molly cũng chậm rãi thu ý cười lại.

“Nếu thủ lĩnh đã nói như vậy, tôi đây sẽ truyền lời của người thuê tôi.”

“Trong năm giờ, đưa người trở về, chuyện này sẽ dừng ở đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc