RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2828

“Tên nhóc cậu cũng khá hiểu biết đấy. Ngay cả chuyện xuống máy có kính chống đạn mà cậu cũng biết.” Diệp Thiên Long nghe vậy thì hơi sửng sốt.

Cao Phong lắc đầu cười thầm, chuyện anh biết còn rất nhiều.

“Những thứ đó đều không thành vấn đề, nhưng tôi không thể cung cấp vũ khí mạnh cho cậu.”

“Vũ khí trong quân đoàn đều đã được phân phát.” Diệp Thiên Long nhắc nhở.

“Nhưng trên tàu, tôi muốn 30 khẩu đạn pháo cho mỗi tàu!” Cao Phong thản nhiên đòi hỏi.

Diệp Thiên Long sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Tôi hỏi giúp cậu, xem có thể xin được không, cậu đúng là không khách sáo tí nào!”

“Với ông mà còn cần phải khách sáo sao?” Cao Phong cười đùa.

Diệp Thiên Long lại sững sờ, ông ta đột nhiên phát hiện ra mình không nhìn thấu Cao Phong.

“Cậu có ý gì, tại sao lại không cần khách sáo với tôi?”

Diệp Thiên Long hơi sững sờ, ông ta hiện tại có chút nghi ngờ không biết Cao Phong đã biết được những gì rồi.

“Khi nào Tuyết Mai sinh xong, tôi sẽ bảo cô ấy gọi ông là ông ngoại.” Cao Phong cười tự hào.

Diệp Thiên Long ngây người hơn mười giây, sau đó cắn răng nói: “Coi như cậu nói có lý đi! Tôi sẽ đáp ứng toàn bộ yêu cầu của cậu!”

“Cảm ơn gia chủ nhà họ Diệp!” Cao Phong mỉm cười.

“Còn gọi là gia chủ nhà họ Diệp!” Diệp Thiên Long có chút kiêu ngạo hỏi.

“Cảm ơn ông ngoại của vợ tôi!” Cao Phong vui vẻ nói.

“Được! Tôi nhất định sẽ giúp cậu xử lý ổn thỏa.” Diệp Thiên Long cười to.

Nhưng sau khi cười xong, ông ta lại dùng giọng điệu chân thành mà nói: “Cao Phong, tôi có câu này muốn nói với cậu.”

“Ông cứ nói.” Cao Phong cũng thu lại vẻ đùa giỡn, chân thành nói.

“Cho dù gặp phải bất kỳ trở ngại gì thì cứ để mặc đó.”

“Sau này, tôi sẽ giúp cậu làm sáng tỏ!” Diệp Thiên Long vô cùng tự tin.

“Tôi đã biết.” Cao Phong gật đầu.

“Nhất định phải đánh bại nhà họ Cao! Bởi vì sau này, tôi cũng sẽ cần cậu giúp đỡ!”

“Còn nữa, một khi các cậu khai chiến, tôi sẽ không thể giúp gì nhiều, việc tôi có thể làm là đè ép chuyện này xuống.”

“Những chuyện tiếp theo phải dựa vào bản thân cậu, cậu hiểu không?” Diệp Thiên Long trầm giọng nói.

Mặc dù, ông ta đã thu hồi giấy phép sử dụng súng của nhà họ Cao, nhưng ông ta không tin nhà họ Cao hoàn toàn không còn vũ khí mạnh nữa.

Một khi khai chiến, chính quyền thành phố Đà Nẵng khó mà xen vào được.

Quan trọng hơn, đó là làm sao để tránh bị hiềm nghi.

“Tôi hiểu, tôi nhất định sẽ thắng!” Cao Phong chậm rãi nâng mắt nhìn về phía mặt trời mọc đằng đông.

“Nếu gặp khó khăn gì thì nhớ gọi cho tôi.”

“Hôm nay, tôi sẽ mở máy 24/24.” Diệp Thiên Long không ngại phiền toái mà dặn dò.

Giống như dặn dò một người xa quê trước lúc lên đường, chỉ sợ anh ta sẽ bỏ xót thứ gì.

“Được!”

Cao Phong gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

Mặc dù, Diệp Thiên Long không thể trực tiếp cử người đến giúp anh tấn công Cao Anh Hạo, nhưng Cao Phong rất biết ơn sự hỗ trợ và giúp đỡ của ông.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Khi ánh nắng ban mai vừa ló dạng, phía đông liền ánh lên màu đỏ tựa như một quả cà chua chín đỏ mọng.

Sau đó, ánh sáng càng ngày càng chói mắt, mặt trời càng mọc lên cao.

Mới hơn bảy giờ, mặt trời đã hoàn toàn mọc, tỏa ra ánh sáng và nhiệt độ.

Đồng thời, hải phận nhà họ Cao một lần nữa trở nên náo nhiệt.

Hôm nay mới là ngày thứ hai trong lễ hội ăn mừng ba ngày, Cao Anh Hạo không hề quên điều này.

Bây giờ kẻ thù của anh ta là Cao Kình Thiên đã chết, ngay cả đi ngủ anh ta cũng vẫn nở nụ cười.

Sáng sớm một tràng pháo hoa được châm ngòi nổ và bữa tiệc ăn mừng lại bắt đầu.

“Mang pháo hoa ra đây! Pháo hoa đâu?”

“Ngày hôm qua tôi bảo các các cậu mang dùng 4 tỷ để mua pháo hoa đâu? Mang hết lên đây!”

Bình luận

Truyện đang đọc