RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Nhưng mà cái gì?" Kim Tuyết Mai liền vội vàng hỏi. "Gáy bị tác động bởi một lực rất mạnh, do đó gây ra việc bị tụ máu não. Chúng tôi đã xử lý sạch sẽ phần máu tụ, chỗ chảy máu cũng đã ngừng chảy. Chỉ là bây giờ, anh ấy vẫn chưa tỉnh lại." Bác sĩ thở dài rồi nói.

Những lời phía sau, ông ta không dám nói tiếp, não bộ bị tổn thương nặng nề như vậy thì tất nhiên sẽ để lại di chứng về sau. “Tốt rồi. Người không sao là được rồi, cảm ơn bác sĩ” Kim Tuyết Mai vội vàng chắp tay cảm ơn bác sĩ. Bác sĩ ừ một tiếng, rồi lại vội vàng đi vào phòng phẫu thuật. Đám người Lâm Vạn Quân cũng thở dài, nỗi niềm đang bị treo ngược cũng được buông xuống. "Cậu Phong phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu." Ông cụ Đường Bảo Nam khẽ vuốt râu. "Đúng vậy, đúng vậy..." Mọi người đều gật đầu mà phụ họa theo.

Trong lòng Lâm Vạn Quân thầm than nhẹ, cố gắng kiềm chế lại những giọt nữa mắt của mình.

Nếu như Cao Phong thật sự có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ông ta cũng không biết phải đối mặt với ông cụ Cao ở dưới suối vàng như thế nào nữa.

Rất nhanh sau đó Cao Phong đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Có những ông lớn như Lâm Vạn Quân ở đây, đương nhiên Cao Phong phải được sắp xếp vào một phòng bệnh cao cấp.

Lâm Vạn Quân nhìn Kim Tuyết Mai một cái, sau đó ông ta xoay người nói với mọi người: "Bây giờ, cậu Phong cần nghỉ ngơi. Chờ tới khi cậu ấy tỉnh lại thì mọi người lại đến thăm nhé” Đám người Long Chí Minh chỉ gật đầu đồng ý, sau đó từng người lần lượt rời đi.

Lúc này, Cao Phong nằm yên tĩnh trên giường, trên lỗ mũi có đeo một ống dưỡng khí, trên cánh tay cũng bị gắn chằng chịt dây ống.

Sắc mặt của anh có chút tái nhợt, nhưng lại nằm ở đó cực kỳ yên tĩnh. Biểu cảm trên mặt của anh cũng rất thản nhiên, tựa như là đang ngủ rất say sưa vậy. "Đồ ngốc. Kim Tuyết Mai ngồi chồm hổm ở mép giường, cô đưa tay nắm lấy bàn tay của Cao Phong, sau đó nhẹ nhàng đặt lên mặt mình.

Nước mắt lại tuôn ra như suối trào.

Tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua đều khắc sâu trong đầu Kim Tuyết Mai.

Nào là hàng ngàn ngọn đèn sáng rực rỡ, nào là một khúc piano du dương, nào là ngọn đài cao chín mét được xây lên trong âm thầm, nào là lời chúc phúc của toàn bộ Thành phố Hà Nội, nào là một lời tỏ tình ấm áp.

Tất cả những hình ảnh chớp nhoáng ấy cuối cùng cũng ngừng lại. Người Cao Phong treo trên không trung, đưa cơ thể mình thay đổi những thứ đó.

Tất cả như ngừng lại bởi một câu nói: “Chồng à, anh mãi mãi mà một người anh hùng có một không hai. “Đúng vậy, anh chính là một người anh hùng có một không hai. Kim Tuyết Mai lẩm bẩm thành tiếng.

Nếu không phải anh hùng, sao có thể liều mình để bảo vệ cô được chứ?

Lâm Vạn Quân đứng ở ngoài cửa, nhìn thấu hai người bên trong qua cửa sổ. Sau khi Cao Kim Thành xử lý xong xuôi mọi chuyện mới vội vàng đến báo cáo lại với Lâm Vạn Quân. "Đi tìm Cổ Minh Tuân. 

Lâm Vạn Quân nhìn kỹ lại Cao Phong ở bên trong căn phòng lần cuối, sau đó mới xoay người rời đi.

Có người của Công ty bảo vệ Bảo Đêm và binh sĩ nhà họ Cao tự mình bảo vệ, Lâm Vạn Quân dĩ nhiên là có thể yên tâm.

Thời gian trôi qua thật nhanh như cát chảy qua kẽ ngón tay, trôi qua trong yên lặng.

Đã qua sinh nhật Kim Tuyết Mai hai ngày rồi.

Trong hai ngày này, bệnh viện số 1 Hà Nội đông như trẩy hội, nối liền không dứt.

Rất nhiều những người tới thăm Cao Phong đều là những nhân vật có máu mặt ở cái đất Hà Nội này.

Kiều Thu Vân, Kim Ngọc Hải, còn có cả bà cụ Kim, toàn bộ đều tới thăm Cao Phong.

Nhìn Cao Phong đang nằm ở trên giường không nhúc nhích, ba người đều lắc đầu than vãn. “Ba năm sóng gió trắc trở, khó khăn lắm mới được ở cạnh nhau nhưng lại thành ra như vậy. “Mẹ phải đi xem bói cho hai đứa nó xem là có phải số mệnh hai đứa nó tương khắc nhau hay không... Hay vốn dĩ không thích hợp ở bên cạnh nhau. Trong lòng bà cụ Kim vô cùng khó chịu. “Từ trước đến giờ, cậu Phong đều không tin vào vận mệnh. Cho dù có định sẵn như thế, cậu ấy cũng sẽ chống lại số mệnh.”



Lâm Vạn Quân ở bên cạnh không hề do dự mà trả lời một câu

Hai ngày này, Kim Tuyết Mai không rời khỏi bệnh viện nửa bước. Cả ngày chỉ ở bên cạnh chăm sóc cho Cao

Phong, nói chuyện thì thầm với Cao Phong.

Nhưng mà Cao Phong vẫn chưa từng tỉnh lại lần nào. Kim Tuyết Mai cảm thấy không ổn, vội vàng kể lại tình hình cho bệnh viện biết.

Bệnh viện vô cùng coi trọng, lập tức phái mấy chuyên gia có thâm niên lâu đời, tự mình tới kiểm tra cho Cao Phong.

Nhưng mà cũng không phát hiện ra bất kỳ điểm bất thường nào. “Cô Mai, cơ thể anh Phong hết sức bình thường. Viết thương ở não bộ cũng đang dần dần hồi phục. “Nhưng mà với kỹ thuật Y học của chúng ta hiện nay thì không thể nào hiểu được hết bộ óc của con người. Cho nên, tình trạng của anh Phong bây giờ chỉ có thể chờ đợi thôi.

Một vị chuyên gia đeo kính lão, giải thích cho Kim Tuyết Mai bằng giọng điệu đầy nghiêm túc. “Chờ? Chờ cái gì? Nếu như anh ấy vẫn không tỉnh lại thì sao?” Kim Tuyết Mai sửng sốt, trong lòng cô vô cùng gấp gáp mà nhìn chuyên gia.

Vị chuyên gia lớn tuổi hơi chần chừ, sau đó nhẹ giọng nói: “Nếu như vào giờ này ngày mai mà anh Phong còn chưa tỉnh lại, rất có thể anh ấy sẽ trở thành người thực vật. “Cái gì?” Kim Tuyết Mai nghe thấy vậy, tinh thần của cô lập tức bị chấn động, ngồi “Bịch” xuống ghế.

Lâm Vạn Quân lại đột nhiên đứng dậy: “Ông nói gì cơ? Mấy người có biết khám không vậy?” “Giám đốc Quân, ông đừng kích động... Chúng tôi chỉ đưa ra chẩn đoán khách quan thôi. Còn não bộ bị thương nặng nhất định sẽ để lại di chứng, cái chính là nặng hay nhẹ tùy theo mức độ khác nhau thôi” “Bắt đầu từ bây giờ, nếu như trong hai mươi tư giờ, anh Phong còn không tỉnh lại. Vậy thì rất có khả năng... Sẽ trở thành người thực vật. 

Mặc dù vị chuyên gia già trước mặt nói chuyện rất khéo léo, nhưng cuối cùng vẫn nói cho mọi người biết rõ tình huống của Cao Phong.

Lâm Vạn Quân trợn tròn hai mắt. Theo bản năng, bàn tay ông ta rút điện thoại ra, lập tức gọi điện thoại cho dòng họ ở bên kia.

Với kỹ thuật chữa bệnh của nhà họ Cao, nhất định có thể giải quyết được vấn đề này.

Nhưng lúc vừa cầm điện thoại ra, Lâm Vạn Quân lại dừng lại động tác.

Cao Kim Thành vừa mới nói rõ ràng là Hồ Thế Nam kia nhất định là đang nói dối.

Nếu như không có người sai khiến, cho dù Lương Minh Hiệp có cho cậu ta nhiều tiền hơn nữa thì cậu ta tuyệt đối không dám làm như vậy. “Tôi nên làm gì đây ông cụ Cao, tôi nên làm cái gì đây?” Bàn tay đang cầm điện thoại di động của Lâm Vạn Quân không ngừng run rẩy, nội tâm của ông ta lại đang điên cuồng gào thét. "Cô Mai, nếu như muốn anh Phong tỉnh lại, ngoại trừ ý thức của anh ấy tự chủ ra thì còn phải tác động từ bên ngoài nữa.” “Tình hình hiện tại của anh ấy giống như là bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm đang từ từ đóng cửa. Nếu như có thể chạy ra ngoài trước khi cửa phòng bị đóng, thì sẽ không có chuyện gì cả” “Nếu như không thể thoát ra được, vậy thì sau này cũng khó nghĩ ra được.” Vị chuyên gia giải thích. “Tôi phải làm như thế nào? Tôi phải tác động ra làm sao?” Kim Tuyết Mai vội vàng ngẩng đầu lên hỏi. “Nói chuyện với anh Phong nhiều hơn. Nói những câu chuyện cũ, những chuyện mà anh ấy quan tâm đến nhất, khó quên nhất, để kích thích lớp biểu bì của não anh ấy “Bây giờ, có lẽ anh Phong vẫn còn có ý thức, nếu như có thể nghe được lời của cô thì sẽ có tác động rất lớn đối với anh ấy.

Sau khi vị chuyên gia nói xong liền thở dài, sau đó cùng những chuyên gia khác rời khỏi phòng bệnh. “Cô Mai, nếu như giờ này ngày mai, cậu Phong vẫn chưa tỉnh lại, cô nhớ gọi điện thoại cho tôi.

Sau khi Lâm Vạn Quân nói xong, ông ta cũng trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.

Chuyện này tuyệt đối không được phép đến tại nhà họ

Cao.

Nếu không thì không dám chắc, thế lực đối nghịch với

Cao Phong sẽ không hành động những bước tiếp theo. Cho nên, ông ta phải tự mình đi giám sát Cổ Minh Tuân.

Kim Tuyết Mai giống như người máy, cô gật đầu một cách máy móc. Sau đó lại đứng dậy, đưa tay nắm lấy cánh tay của Cao Phong.

Trong hai mươi bốn giờ, nếu như Cao Phong không tỉnh lại thì tỷ lệ anh có thể tỉnh lại là rất nhỏ. “Cao Phong, em là Tuyết Mai đây. Anh mở mắt ra nhìn em đi, nhìn em một cái thôi... Có được không?” “Chồng, anh nhìn một cái thôi... “Anh từng nói anh là anh hùng của em. Nhưng em không muốn anh mặc áo giáp sắt, cũng không muốn anh đội trời đạp đất, em chỉ cần anh tỉnh lại thôi... “Nếu như anh không tỉnh lại thì một mình Tuyết Mai này biết sống thế nào đây, em biết sống thế nào đây

Nước mắt Kim Tuyết Mai rơi như mưa, cô tựa đầu lên cánh tay phải của Cao Phong, nước mắt rơi xuống làm ướt cánh tay của Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc