RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1345

“bụp bụp!”

Mu bản tay như đạn bản va chạm vào lồng ngực của Nam Phương Hòa Trạch, đột nhiên phát ra một tiếng âm vang vô cùng nặng nề.

Nam Phương Hòa Trạch theo bản năng đưa tay ôm trước ngực, còn cả người lại không ngừng lui về phía sau.

Mà lúc này, sáu, bảy tên con cháu đời thứ ba còn lại của dòng họ Nam Phương cũng đồng thời nhào tới phía Cao Phong giống như hổ vồ, sói đói.

Bảy, tám người, không dưới mười mai quả đấm, bây vây xung quanh Cao Phong chặt chẽ đến mức gió thối không lọt, người nào cũng muốn hung hăng nện quả đấm của chính mình xuống mặt của Cao Phong.

Dòng họ Nam Phương thân là dòng họ luyện võ lớn và có uy tín trong các dòng họ luyện võ, được kế thừa tỉnh hoa từ võ thuật của Việt Nam, cho dù là con cháu có thực lực kém nhất, cũng tuyệt đối có thể ung dung giải quyết ba người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh.

Lúc này bảy, tám người lại đang cùng đồng loạt ra tay, sợ rằng ngay cả ông vua trong giới quyền thuật được thế giới ca tụng cũng không thể chống đỡ được! Cao Phong anh, lại làm sao có thể ngăn cản lại được? Giờ khắc này, ánh mắt của tất cả mọi người, đều tập trung vào trên người của Cao Phong.

Trừ một số rất ít mấy người đã biết ra, những người khác đều cảm thấy, Cao Phong chắc chắn sẽ thual Cao Phong nâng mắt lên nhìn về phía bảy tám người này một cái, sau đó sải bước về phía trước, đuổi theo Nam Phương Hòa Trạch.

Hành động này của anh là muốn làm gì? Biết rõ rằng bản thân sắp bị đánh bại, cho nên trước khi bị đánh bại cũng phải cố đánh trả lại cho Nam Phương Hòa Trạch một quyền sao? Dẫu sao thì, chuyện này cũng là do Nam Phương Hòa Trạch xoi mói mà ra.

Nam Phương Hòa Trạch mới vừa đứng vững thân thể, còn chưa kịp thở một cái, thì đã thấy Cao Phong vọt tới phía mình, trong nhất thời, anh ta không nhịn được mà cảm thấy có chút sững sờ.

Một giây kế tiếp, Cao Phong bước lên phía trước hai bước, sau đó đột nhiên xòe bàn tay ra, khoác một tay lên bên trên bả vai trái của Nam Phương Hòa Trạch.Sức mạnh to lớn như thủy triều bất ngờ vô lên trên vai một cái, khiến cho hai chân của Nam Phương Hòa Trạch không chịu được mà uốn cong, khuyu đầu gối xuống.

“Đứng thẳng lên.”

Cao Phong quát khẽ một tiếng, sau đó bước chân lấy đà đạp lên trên mặt đất, sức mạnh va chạm tạo ra một tiếng âm vang, cuốn theo gió bụi, cả người lại mượn sức chống đỡ của Nam Phương Hòa Trạch, nhấc thân thể lên khỏi mặt đất, sau đó đột nhiên bay lên không trung.

Lúc này Nam Phương Hòa Trạch đã bị Cao Phong coi thành một cây cột, còn bản thân anh lại bám vào cây cột người kia, bắt đầu bay lên không tiến hành đá liên hoàn.

“Con mẹ nói”

Tất cả mọi người đều cùng phát ra một tiếng thét kinh ngạc và sợ hãi.

Chỉ thấy một tay của Cao Phong vẫn đang bám lên bên trên bả vai của Nam Phương Hòa Trạch, dùng sự chống đỡ bằng thân thế Nam Phương Hòa Trạch, mượn phản lực vô cùng to lớn này để chống đỡ toàn bộ cơ thể, vắt ngang cơ thế ở giữa không trung.

Sau đó, bàn chân liên tiếp tung ra những cú đá, mỗi một cú đá đều mang theo lực đá mạnh mẽ và kinh khủng.

“Âm! Tung một cú đá vào trên mặt của một tên con cháu trong dòng họ Nam Phương, khiến cho tên thanh niên kia bị đạp đến mức chỉ còn biết bụm mặt rồi không ngừng lui về phía sau.

Mà Cao Phong cũng mượn lực sau khi đạp trúng tên thanh niên này để gia tăng lực lượng vào những cú đá tiếp theo, một lần nữa đá vào những người kế tiếp.

Ở trong con mắt nhìn của những người xung quanh, giống như là Nam Phương Hòa Trạch đang đỡ lấy Cao Phong, còn Cao Phong thì lại có võ nghệ cao cường, đang không ngừng bay ở trong không trung vậy! “Bụp bụp bụp bụp bụp!”

Sau một loạt những tiếng va chạm nặng nề mà dồn dập không dứt này, Cao Phong mới nhẹ nhõm hạ người rơi xuống mặt đất, thu hôi bàn tay trên vai của Nam Phương Hòa Trạch lại, đứng ngạo nghễ giữa khu đất trống.

Mà bảy tám tên con cháu của dòng họ Nam Phương kia, lúc này đều đã ngã nhào, người ngồi, người nằm, người ngồi chồm hổm dưới đất, duy nhất một điểm giống nhau đó chính là, trên mặt người nào cũng đều tràn ngập kinh ngạc và sợ hãi.

Cao Phong vậy mà lại mạnh mẽ đến như vậy! Lúc này, Nam Phương Hòa Trạch cũng không nhịn được mà trợn to hai mắt, cả người lúc này đều ngây ngốc mà đứng cứng đờ tại chỗ.

Anh ta tập võ từ nhỏ, cũng coi như là đã từng được gặp qua vô số cao thủ.

Nhưng mà chưa từng có một người nào có thể so sánh được với Cao Phong! Chỉ bằng thực lực mà Cao Phong vừa mới thể hiện ra lúc này, cho dù là thả vào bên trong Hội thi võ thuật kia của Thành phố Hòa Bình, có lẽ là cũng sẽ không quá yếu.

“Đã nhường rồi.”

Cao Phong chấp hai tay sau lưng, dùng vẻ mặt lạnh nhạt nói.

Dáng vẻ không hề có một gợn sóng sợ hãi nào trên khuôn mặt kia của anh, dường như từ đầu tới cuối, anh đều không để chuyện này ở trong lòng vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc