RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3883

Cao Phong lạnh nhạt gật đầu, trong lòng xem như uống một viên thuốc an thần.

Cao Phong hiện giờ, tâm tính đã sớm xảy ra biến hóa lớn.

Anh có thể trả giá.

Nhưng anh không muốn mình trả giá, cuối cùng chẳng những không có được báo đáp, thậm chí còn mang tới nguy hiểm cho mình.

Đây không phải là chuyện anh muốn nhìn thấy.

Cho nên anh muốn cho Diệp Thiên Long, cùng với đám Vu Chính Bình tự mình chứng kiến chuyện này.

Nếu không, anh hoàn toàn có thể gọi thẳng cho ông Trần.

“Bên thành phố Hà Nội cậu cũng không cần lo lắng.”

“Sau khi cậu rời đi, tôi đã phái ba nghìn tinh binh tiến hành quản lý tầng tầng lớp lớp cửa ra vào thành phố Hà Nội.”

“Đảm bảo cả thành phố Hà Nội đều an toàn.”

“Cho nên cậu cứ yên tâm đi làm, chuyện trong biên giới, có tôi và Thiên Long gánh vác cho cậu.”

Trần Thiên Tung lại nói, chính vì đánh mất tất cả lo lắng của Cao Phong.

“Ừm!”

Cao Phong đáp, chuẩn bị cúp điện thoại.

“Cao Phong, đợi đã.”

Ông Trần nghiến răng, vẫn gọi Cao Phong.

“Hửm?”

Cao Phong dừng động tác, có chút nghi ngờ nhíu mày.

Ông Trần im lặng mấy giây, sau đó nói: “Cho dù kết quả thế nào, nhất định phải đảm bảo an toàn của mình.”

“Cho dù, cho dù nhiệm vụ…”

Đoạn phía sau ông Trần không nói hết, bởi vì với thân phận của ông ta, nói như vậy thật sự không thích hợp.

Dù sao ở trong mắt binh sĩ quân đội, lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, lấy hoàn thành nhiệm vụ là mục tiêu hàng đầu.

Vì hoàn thành nhiệm vụ, cho dù trả giá bằng sinh mệnh cũng không chối từ.

Nhưng lúc này, ông Trần lại muốn nói cho Cao Phong, cho dù không hoàn thành nhiệm vụ, cũng cần phải đảm bảo an toàn của mình.

Chuyện này, quả thực không thích hợp.

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói: “Được, tôi biết rồi!”

Giọng nói vừa dừng, điện thoại nhẹ nhàng cắt đứt.

“Phù!”

Ông Trần để điện thoại xuống, cũng thở phào một hơi.

“Ông Trần?”

Lâm Thừa Khải nhỏ giọng gọi một câu.

“Cao Phong nói, vào lúc mặt trời mọc, lúc ánh nắng chiếu lên mặt đất.”

“Cậu ấy sẽ tặng cho chúng ta, cho Việt Nam một phần lễ lớn.”

Ánh mắt ông Trần chậm rãi đảo qua mọi người, giọng điệu vô cùng kích động.

Trái tim của mọi người cũng đập nhanh hơn.

Cao Phong muốn dùng toàn lực ra tay rồi hả?

Anh còn bao nhiêu chiêu thức chưa sử dụng tới?

“Tôi thật sự có chút nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh tượng đó.”

Vu Chính Bình chà xát hai tay, lẩm bẩm.

“Đi! Đi Nam Cương!”

Một giây sau, ông Trần trực tiếp đứng thẳng người, đi ra bên ngoài.

“Ông Trần, ông đây là?”

Lâm Thừa Khải sửng sốt, vội vàng đuổi theo.

“Sao thế? Cao Phong tặng lễ vật, chẳng lẽ còn muốn đưa tới tay chúng ta?”

“Tôi muốn đích thân qua đó, nghênh đón phần lễ vật này.”c

Bình luận

Truyện đang đọc