RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1839

“Cậu Vũ, những phế liệu này cũng không có ai muốn, nếu như cậu thích, có thể tự cầm lấy.” Sư phó giải thạch thấy không có ai nói chuyện, nên xoay người nói với Cao Phong. Cao Phong ra vẻ bình tĩnh khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt liếc qua ra hiệu cho Khổng Duệ Chí.

Vốn dĩ Cao Phong đang chuẩn bị che giấu một phen, ban đầu định nhặt vài khối phế liệu, sau đó thuận tay nhặt luôn hai khối phế liệu kia của Thương Tuấn Hồng

Hiện tại nếu như đã xác định không ai muốn lấy, vậy thì anh cũng không định che dấu nữa.

“Từ từ!” Bỗng nhiên, Lê Tiểu Quyền quát lớn một tiếng, ngăn lại động tác của Khổng Duệ Chí.

Cao Phong khẽ nhíu mày, Lê Tiểu Quyền này quả thật là muốn đi tìm đường chết hay sao?

“Cao Vũ! Anh coi trọng đám phế liệu mà cậu chủ Hồng đây vừa vứt đi có đúng không? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có mơ tưởng!”

“Có nghèo nàn đến mấy thì cái phế liệu đó cũng phải đáng giá đến hai trăm triệu, ông đây thà cho chó ăn cũng không cho anh đâu! Anh không được phép cầm lấy!”

Lê Tiểu Quyền đưa tay chỉ vào Cao Phong, vênh mặt hất hàm sai khiến, nói to.

Anh ta chính là muốn đối đầu cùng với Cao Phong, điều này khiến cho trong lòng của anh ta cảm thấy rất dễ chịu.

Sâu trong đáy mắt của Cao Phong đã xuất hiện khí lạnh, hai cái khối phế liệu đó, hôm nay cho dù anh có phải đi cướp, cũng nhất định phải cướp về bằng được.

Đồ vật chân chính mà Cao Phong xem trọng, chắc chắn sẽ không chắp tay nhường lại cho ai đâu.

Cho dù đây có là đồ vật của Thương Tuấn Hồng đi chăng nữa.

“Là đồ vật của cậu sao?” Cao Phong thản nhiên nhìn về phía Lê Tiểu Quyền.

“Đúng vậy! Là đồ vật của tôi!” Lê Tiểu Quyền cười lạnh một tiếng.

“Tốt thôi!” Một giây sau, Cao Phong bỗng nhiên vỗ tay kêu một tiếng tốt, khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy đều cảm thấy kì lạ.

“Hôm nay coi như tôi đã có thêm kiến thức, đồ vật đã ném đi mà còn có thể nhặt về.”

“Như vậy có khác gì việc khạc nhổ đờm ra mặt đất, rồi lại quay lại ăn đâu? Cậu Quyền đây còn có kỹ năng này sao, thật là đã cho tôi kiến thức mới rồi đấy.”

Nói đến đây, Cao Phong cười lạnh một tiếng, vô tình hay cố ý liếc qua Thương Tuấn Hồng, cười lạnh nói: “Cũng không biết là, da mặt của những người khác có dày như vậy không?”

“Ha ha ha ha! Lợi hại lợi hại! Cậu Quyền quả thật lợi hại!” Khổng Duệ Chí cười ha ha.

Dưới đài có nhiều người như vậy, mặc dù cảm thấy sự so sánh này của Cao Phong có chút buồn nôn, nhưng nhìn đến gương mặt đang nghẹn đến mức cả mặt đều đỏ tía tai của Lê Tiểu Quyền, chính là không thể nhịn được mà cười một trận.

“Anh anh anh! Anh!” Lê Tiểu Quyền thật sự là sắp tức đến mức nổ phổi rồi, anh ta ở trước mặt của Cao Phong, hoàn toàn không phải là đối thủ có cùng cấp bậc.

Cho dù là trí thông minh hay khả năng ngôn ngữ, cũng đều hoàn toàn bị Cao Phong chèn ép.

Mà câu cuối cùng của Cao Phong chính là chỉ cây dâu mắng cây hoè, cũng là để cho trong lòng của Thương Tuấn Hồng trở nên không kiên nhẫn.

“Ít dùng loại này phép khích tướng này để đối phó với tôi đi, vô dụng mà thôi, biết không?” Thương Tuấn Hồng thản nhiên nhìn qua Cao Phong một chút, trong mắt tràn đầy sự khinh thường.

“Tôi chỉ là đang lý luận mà thôi! Phế liệu đã ném đi còn muốn lấy lại, ha ha.” Cao phong chậm rãi lắc đầu, nói: “Không quan trọng, hai vị cậu chủ ở thủ đô đây đã muốn lấy, thì sẽ lấy được mà thôi nhỉ.”

Sau khi Cao Phong nói xong, thân thể trực tiếp tránh đi, thậm chí còn vươn tay chỉ về phía khu phế liệu ở đằng sau.

Thương Tuấn Hồng và Lê Tiểu Quyền, lúc này sững sờ ngay tại chỗ.

Một nước đi này của Cao Phong, xem như đã trực tiếp đưa bọn họ vào chỗ chết.

Nếu như quả thật đi lên đài nhận khối phế liệu kia, thì chẳng phải là ngồi vững vàng ở cái so sánh ví von kia của Cao Phong à?

Vì số tiền hơn hai trăm triệu mà ném đi mặt mũi như vậy, đừng nói Thương Tuấn Hồng, đến ngay cả Lê Tiểu Quyền cũng sẽ không làm.

Bình luận

Truyện đang đọc