RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3491

“Được rồi, này là anh nói đó. Hai chúng mình ngoắc tay…”

Vẻ mặt của Kim Tuyết Mai cũng tràn ngập sự hạnh phúc và chân thành, cô giơ ngón út lên ngoắc tay với Cao Phong.

“Ngoắc tay đóng dấu, trăm năm không đổi. Ai đổi, người đó làm chó con!”

Trong xe vang lên giọng của Kim Tuyết Mai và Cao Phong, tiếng vang lên đến tận trời cao.

Bảy giờ tối.

Tại tầng trên cùng biệt thự ở núi Bồng Thiên.

Khi màn đêm buông xuống, phố đã lên đèn, cả thành phố Hà Nội đều chìm trong màn đêm.

Đèn lớn đặc chế ở tầng cao nhất biệt thự trên đỉnh núi Bồng Thiên sáng đến chói mắt. Từ trên này, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống bao trùm hết cả khu dân cư cao cấp Bồng Thiên. Mà bây giờ ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên cũng đang diễn ra cảnh tượng tưng bừng và náo nhiệt.

Trước sân biệt thự, Liễu Tông Trạch đang loay hoay với việc luộc nguyên liệu.

cho lẩu cay trên xe đồ ăn. Cao Mỹ Lệ đứng ở đó, ngay bên cạnh Liễu Tông Trạch giúp anh ta.

Còn Long Tuấn Hạo thì một mình ngồi trên ghế xếp mini, trước mặt là bếp nướng đang cháy. Nhìn thì cô đơn nhưng so với bên Liễu Tông Trạch lại càng thấy được sự đối lập rõ ràng. Long Tuấn Hạo cũng không thèm để ý, anh ta còn đang bận nướng thịt xiên.

Cái đầu bóng loáng của Long Tuấn Hạo phản chiếu dưới ánh đèn loe loé sáng lên, thuốc lá thì ngậm trong miệng, anh ta hơi híp mắt, một tay cầm thịt xiên nướng, một tay phết sốt lên từng miếng thịt.

Thỉnh thoảng anh ta lại uống ngụm bia lạnh, mùi vị cực đã.

Hơn trăm thanh niên áo đen phụ trách bảo vệ khu dân cư cao cấp Bồng Thiên cũng vội trước vội sau xiên thịt nướng, rửa đồ ăn rồi nhặt rau.

Kim Vũ Kiên với Cao Tử Hàn, kể cả vợ chồng Kiều Thu Vân với Trần Thanh Bình, tất cả đều đến tham dự.

Từ trên nhìn xuống dưới, cả nhà vô cùng náo nhiệt. Cao Phong ở bên cạnh Kim Tuyết Mai, ngồi trước cửa biệt thự, nhỏ giọng nói chuyện với cô.

Kim Tuyết Mai ôm máy nghe nhạc cho thai nhi, máy đang phát bài gì đó.

Cao Phong sắp phải đi rồi nên trong lòng cô khó chịu vô cùng. Nhưng cô tin câu nói kia của Cao Phong, chia ly ngắn ngủi là để khi gặp lại sẽ tốt hơn.

Cô tin rằng, lần sau gặp lại Cao Phong, sẽ là khởi đầu cuộc sống mới. Vậy nên, khoảng thời gian trước khi Cao Phong phải đi này, cô cũng muốn bản thân vui vẻ mà bên cạnh Cao Phong.

“Tuyết Mai, em nói xem hai cục cưng này của chúng mình nên đặt tên là gì cho hay nhỉ?”

“Em phát hiện ra em có bệnh không biết nên đặt tên gì, rốt cuộc thì tên gì mới hay nhỉ?”

Cao Phong mở to mắt, nhìn bụng đã hơi to ra của Kim Tuyết Mai, vẻ mặt khó hiểu.

“Hì hì, được rồi được rồi! Anh không cần phân tâm vào chuyện này đâu, khoảng thời gian sắp tới anh không ở cạnh, em sẽ nghĩ thật kỹ tên cho hai cục cưng. Anh về rồi thì chúng mình quyết định xem cho em bé tên gì, được không?”

Kim Tuyết Mai cười cười, tay chầm chậm vuốt ve bụng.

“Được, cứ quyết định như thế đi.”

Cao Phong mỉm cười, anh đứng dậy bước xuống bên dưới.

“Tuấn Hạo, tôi nghe có người bảo cậu muốn kiếm ông chủ tiệm lẩu cay kia hả, nói chuyện về thuốc nhuận tràng sao?

“Nói chuyện gì cơ?” Cao Phong nhớ đến chuyện này vẫn còn thấy dở khóc, dở cười, quay qua hỏi.

Long Tuấn Hạo vứt tàn thuốc sang một bên, anh ta uống một ngụm bia rồi nói: “Đừng nhắc tới nữa, tôi định dẫn hơn trăm anh em đến đó cơ. Không ngờ có anh em quen biết ông chủ kia, bảo ông ấy là em họ thứ hai của con gái dì ruột, tôi biết nói cái gì nữa, cuối cùng thì để mọi người ăn lẩu cay xong đi về.”

Long Tuấn Hạo vừa nói vừa mắng: “Nhiều anh em quá cũng chả tốt, đi đánh nhau không khéo lại có dây mơ rễ má gì đó với người kia, lúc đấy thì không ra tay được, con mẹ nó.”

“Há há há!”

Liễu Tông Trạch cùng với hơn trăm thanh niên áo đen thấy rất buồn cười. Kim Tuyết Mai cười nghiêng ngả, cô cũng không biết phải nói thế nào với Long Tuấn Hạo.

“Sao tôi lại cảm thấy cuộc đời này của cậu như tiểu phẩm hài thế nhỉ?”

Cao Phong đang đảo thịt xiên nướng, không kìm được trêu anh ta.

“Này, anh Phong, tôi nói với anh rồi mà. Từ khi Long Đại nhớ được đến giờ, đời này anh ta đều không mặc quần lót, vì anh ta thích đi theo con đường khác người.” Liễu Tông Trạch bắt lấy cơ hội trêu chọc Long Tuấn Hạo.

Long Tuấn Hạo trừng to hai mắt, mắng: “Ông đây còn đang nướng thịt xiên đấy, lát nữa cậu có muốn ăn hay không ăn hả?”

Mọi người lại cười vang.

Bình luận

Truyện đang đọc