Chương 2775
“Theo Phong dẫn dắt, lấy chữ nghĩa làm đầu!”
“Binh sĩ Phong Hạo!”
“Bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!”
Từng tiếng hò hét giống như mũi tên nhọn đâm thủng trời cao, giống như muốn xé rách bầu trời.
Còn nhớ, cách đây hai ngày trước, lúc Cao Phong rời khỏi mọi người, bóng dáng cô đơn, trên lưng đeo cái danh tiếng xấu là cưỡng hiếp người phụ nữ của anh em mình.
Lúc ấy anh mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng yếu ớt và cô đơn.
Mà hôm nay, tất cả toàn bộ những cảm xúc tiêu cực đó đều được xoá sạch.
Thay thế vào đó là sự tự tin, là tươi cười, là khí phách, là dũng mãnh.
Lúc này anh giống như một vị đế vương.
Cho dù tạm thời vẫn chưa hoàn toàn làm sáng tỏ cho mình, nhưng nhìn thấy nụ cười tự tin kia trên mặt anh, mọi người đều hiểu ngày làm sáng tỏ không còn xa!
Mặt trời phía chân trời chiếu xuống vô vàn ánh nắng, tất cả đều chiếu vào bộ vest màu đen.
Giống như phủ thêm cho Cao Phong một bộ áo giáp chiến đấu vàng.
Hàng chục nghìn người chú ý tới!
Hàng chục nghìn người khuất phục!!
Nhất cử nhất động của anh, mỗi một tiếng nói cử động đều giống như tác động lên trái tim của mọi người.
…
Cùng lúc đó, trong nhà Cao Mỹ Lệ.
Cao Mỹ Lệ đang tìm kiếm cái gì đó ở trong phòng, mà Liễu Tông Trạch lại tránh ở ban công hút thuốc.
Trong mơ hồ, giống như nghe thấy từ phía Bắc truyền đến tiếng hò hét rung trời.
Liễu Tông Trạch lập tức quay đầu lại, nhìn về phía Bắc.
Chỗ của đám người Long Tuấn Hạo cách nhà Cao Mỹ Lệ không xa mà cũng không gần, ít nhất khoảng một km.
Nhưng âm thanh mười nghìn người phất cờ hò reo đâm thủng phía chân trời vẫn truyền tới bên này, thậm chí còn càng thêm rõ ràng hơn.
“Theo Phong dẫn dắt, lấy chữ nghĩa làm đầu!”
“Nếu có chiến đấu, triệu tập sẽ về, chiến tất thắng.”
Liễu Tông Trạch nhẹ giọng nhắc mãi những lời này, bàn tay run rẩy, ngón tay kẹp thuốc lá cũng không vững một lúc.
Vành mắt cùng đỏ bừng theo.
Đáng ra anh ta cũng là một người đứng ở bên kia phất cờ hò reo!!
Lúc đầu thành lập Khối tập đoàn Phong Hạo chính là vì chờ đợi lệnh triệu tập của Cao Phong. Cho nên lúc thành lập xong, nếu có biến sẽ triệu tập tất cả về, tin chắc rằng sẽ chiến thắng tất cả.
Mặc dù Liễu Tông Trạch đã quay về, nhưng bây giờ anh đã không thể cùng với anh em vào Nam ra Bắc chinh chiến nữa.
“Ai da.”
Hốc mắt Liễu Tông Trạch đỏ ửng lên, đôi môi run rẩy, thở dài một hơi.
Trong ánh mắt có sự vui mừng, có sự đấu tranh, cùng với muôn vàn nỗi cô đơn.
Sói phiêu bạt khắp thiên hạ chỉ ăn thịt.
Sói rất hung mãnh, bởi vì chúng biết đoàn kết, sống theo bầy đàn.
Mà Liễu Tông Trạch lúc này, giống như một con sói lạc đàn đơn độc, nằm trong góc tự mình liếm láp vết thương.
Giao ra mấy chục nghìn binh sĩ đang nắm trong tay, anh ta không biết là đúng hay sai, cũng không biết tiếp theo Cao Phong sẽ làm như thế nào.
Nhưng anh ta chưa từng hối hận, một chút cũng không có.
Nếu cho anh ta chọn lựa thêm lần nữa, anh ta vẫn sẽ làm như vậy.
“Nếu đã không thể cùng nhau xông pha ra chiến trường, cùng vào sinh ra tử, vậy thì tôi sẽ ở lại thành phố Hà Nội làm hậu phương vững chắc cho mọi người.”
Tôi ở đây, chờ ngày mọi người chiến thắng trở về.
Liễu Tông Trạch chà xát khoé mắt, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, tùy ý để nước mắt chảy dài trên gương mặt. Ai dám nói là nam nhi đại trượng phu thì không thể rơi lệ? Con người cho dù có sắt đá đến cỡ nào cũng sẽ có tình cảm.