RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3290

“Trời ơi!”

Nhìn thấy sân vườn của biệt thự, Kim Tuyết Mai nhất thời ngây ngốc.

Lúc này, mặt trời đang lặn xuống phía núi tây, sắp đến hoàng hôn.

Trong sân biệt thự, đâu đâu cũng nhìn thấy hoa hồng đang nở rộ đỏ thắm.

Từ con đường đầy đá ngoài cổng nhìn vào, hoa tươi khoe sắc, kéo dài đến tận bên trong biệt thự.

Vô số các thanh niên đứng ở đằng sau đều ngơ ngác nhìn ngắm.

Kim Tuyết Mai mở to mắt, nhìn cảnh trước mắt, sau đó chầm chậm tiến lên phía trước.

Cao Phong vội vàng đi lên trước, mở cổng biệt thự ra.

“Wow!”

Kim Tuyết Mai đi một bước vào trong biệt thự, mắt càng mở to hơn nữa.

Ở ngoài nhìn vào không được rõ ràng cho lắm, nhưng sau khi đi vào, những bông hoa hồng thật sự vô cùng rực rỡ.

Trong ngoài toàn bộ biệt thự đều là hương hoa hồng thơm thoang thoảng, giống như đang đắm chìm trong biển hoa vậy.

Hương hoa ngây ngất, khiến lòng người rung động.

Dưới ánh chiều tà, những bông hoa hồng xinh đẹp lại càng trở nên diễm lệ hơn.

Kim Tuyết Mai chầm chậm đi tiếp, hai bên trái phải là vô số cánh hoa hồng, khiến người ta nhìn mà ngất ngây.

“Đẹp quá! Thật đẹp quá đi!”

“Cao Phong, anh đã đem hết hoa hồng ở thủ đô chuyển vào đây trồng sao?”

Kim Tuyết Mai vừa nhìn ngắm vừa cảm thán.

Hoa hồng tượng trưng cho sự lãng mạn.

Mà lúc này ở trong sân được bao trùm bởi một bầu không khí lãng mạn.

“Có đẹp, thì cũng không thể đẹp bằng em được.”

Cao Phong đi lên phía trước, cười mà nói.

Kim Tuyết Mai cùng Cao Phong trải qua bao nhiêu sóng gió, nghe được lời nói hoa mỹ này, vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.

“Anh chỉ biết dỗ em thôi.”

Kim Tuyết Mai nhỏ giọng thì thầm, sau đó đi tiếp, chậm rãi đi bộ trong biển hoa.

Một bên nhấc chân đi, một bên lại sợ đạp vào cánh hoa dưới mặt đất, cho nên động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Giống như là một thiếu nữ e thẹn đầu đội vòng hoa, nhẹ nhàng dẫm lên hoa trên cánh đồng rộng lớn.

Cao Phong nhìn bộ dạng của Kim Tuyết Mai khẽ mỉm cười, sau đó quay người đi ra ngoài.

“Hôm này, các vị đều cực khổ rồi.” Cao Phong nói với cảm ơn tới những người thanh niên trẻ.

“Anh nói gì vậy anh Phong, người khác còn không có được cơ hội này cơ mà.”

“Đúng vậy, hôm qua khi anh Hạo chọn người, nhan sắc thấp một chút không lấy, không cao đến một mét bảy cũng loại, nói cài gì mà ảnh hưởng phong thủy…”

“Hahaha, lão Thất bây giờ vẫn còn đang khóc kia kìa, chỉ bởi vì trên mặt anh ta có một cái mụn.”

Đám đông nhắc đến chuyện này, liền thấy khóc không ra khóc, cười không ra cười.

Cao Phong cũng rất bất lực, kẻ nghịch ngợm Long Tuấn Hạo chuyện gì cũng có thể bày ra được.

“Vậy sao mọi người không hỏi cậu ta, trên mặt anh không có mụn sao?”

“Còn có quả tóc bóng đèn của anh ta thì không ảnh hưởng phong thủy chắc” Cao Phong nói đùa với mọi người.

“hahaha! Anh Phong à, bọn em không dám nói những lời này đâu.” Mọi người đều cười to lên.

Cao Phong dừng lại một chút, nói: “Được rồi, mọi người đều về sớm nghỉ ngơi đi.”

“Trong cốp xe của mỗi xe là hồng bao tôi chuẩn bị cho mọi người, mỗi người đều có.”

Nói xong lời này, Cao Phong mỉm cười đi vào trong sân.

Mọi người đều kích động mở cốp xe ra, bắt đầu lấy hồng bao ra ngoài.

“Bé ngoan của tôi ơi, dày như thế này ít nhất cũng phải năm chữ số!”

“Anh Phong quá đỉnh, tôi cũng lấy một cái.”

Đám người tranh nhau cướp, giống như trúng thưởng vậy.

Sau khi lấy được hồng bao, một số người lập tức rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc