RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1931

Cho nên dù ở sau lưng người đó, cũng không có ai can đảm mà dám lỗ mãng.

“Trung tướng Long, tôi đã trở về rồi.” Trọng Dương Bình cung kính đáp.

Ở giới thượng lưu, chỉ có một số ít người có được phong độ như vậy.

Theo nhân tướng học những người ở cái độ tuổi này, số người được như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Người đứng ở sân thượng ấy từ từ chầm chậm quay người lại, đưa tay kéo chiếc áo lông chồn màu đen xuống, nhìn về phía Trọng Dương Bình.

Trọng Dương Bình ngay lập tức cúi đầu xuống, hạ ánh mắt xuống, không dám đối mặt với người kia.

Đối với khoảng cách giữa Trọng Dương Bình với người kia, ông ta luôn luôn giữ khoảng cách nghiêm ngặt, không dám đi quá nửa bước.

Cho dù ông ta là vệ sĩ của người kia đi nữa, thì cũng không dám tùy tiện tiến gần đến chỗ của người kia một bước.

Người này nhìn đoán chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, lông mày rậm, mắt to, mày kiếm, tướng mạo toát lên thanh cao.

Người ta truyền nói với nhau như vậy, điều này quả đúng là không sai chút nào.

Trong đôi mắt sâu thẳm ngàn ánh sao ấy, ẩn chứa sự chịu đựng vất vả gian nan, như thể trải qua bao sóng gió thăng trầm của cuộc đời.

Người này trong lòng chắc hẳn có sự tình khó nói.

Nhìn cái người này liền liên tưởng đến ông ta giống như một vị hoàng đế đương thời, trên mặt thỉnh thoảng toát ra khí thế oai phong lẫm liệt, vô cùng đáng sợ.

Với tất cả những điều ấy cộng lại, ngay cả khi người đàn ông ấy chẳng phải là Hoàng đế hay gì, cũng đã đủ để trở thành một vị Hoàng Tử.

Ông ta chính là gia chủ đương thời của gia tộc nhà họ Diệp ở Hà Nội hiện tại: Diệp Thiên Long!!

Đúng như tên gọi, ông ta như con rồng thần bay lên trên tận chín tầng mây, người thường chỉ có thể ngưỡng mộ, không dám ngẩng đầu động đến ông ta.

Đứng đầu bảy gia tộc lớn ở thủ đô Hà Nội, nhà họ Diệp có thể nói là một tay che cả bầu trời kinh đô.

Ngoại trừ lão gia chủ ra thì Diệp Thiên Long ở nhà họ Diệp, ông ta đúng là đang đứng đầu cả gia tộc nhà họ Diệp.

Vị trí ấy, không cần nói ai cũng biết.

“Tìm hiểu được những gì rồi?” Diệp Thiên Long vẻ mặt cùng ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Trọng Dương Bình bỗng nhiên dừng lại vài giây, sau đó tiếp tục nói: “Trung tướng Long… cũng không có gì đặc biệt quan trọng cả.”

Chỉ riêng Trọng Dương Bình mới có thể xưng hô với Diệp Thiên Long như vậy.

Diệp Thiên Long nhìn chằm chằm vào Trọng Dương Bình, sau đó từ từ chậm rãi quay người lại, một lần nữa đưa mắt nhìn về phía xa xăm.

Trời lúc này cũng đã chạng vạng tối, mặt trời lặn về phía tây tỏa ra chút ánh sáng cuối cùng.

Ánh sáng bình minh rực lên nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, ánh hào quang hắt lên chiếc áo khoác lông chồn, giống như khoác lên cho Diệp Thiên Long một tấm chiến giáp cực kỳ lấp lánh.

Khí thế tỏa ra càng lúc càng mạnh mẽ.

Diệp Thiên Long dừng lại không nói lời nào, Trọng Dương Bình cũng vậy không dám nói lời nào, bầu không khí bổng nhiên trở nên yên tĩnh.

Mấy chục giây qua đi, Diệp Thiên Long chậm rãi nói: “Anh, đang nói dối.”

Trọng Dương Bình bỗng nhiên trợn tròn mắt, sau đó đột nhiên lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng lưng của Diệp Thiên Long, trong mắt ngập tràn vẻ sợ hãi.

Tuy nhiên, ông cũng vẫn còn những khúc mắc.

“Trung tướng Long, tôi… “Trọng Dương Bình muốn nói ra rồi lại thôi.

Mà Diệp Thiên Long căn bản cũng không muốn nói lại gì với Trọng Dương Bình nữa, ông ta quay lưng về phía của Trọng Dương Bình.

Cuối cùng, Trọng Dương Bình cũng chẳng có cách nào ngăn lại khí thế đang dâng trào từ Diệp Thiên Long.

Giống như làn sóng thủy triều vô tận, từng lớp từng lớp, Trọng Dương Bình lúc này còn không kịp thở ra.

Bình luận

Truyện đang đọc