RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3137

“Chẳng qua con chó già họ Đặng nhà ông chỉ là dựa vào chiến công của anh cả ông mà thôi, sau đó thì tận dụng rất nhiều quan hệ mới có thể kiếm được một mảnh đất ở thủ đô này.”

“Bên trên cũng vì nghĩ đến những cống hiến của anh cả ông nên mới đồng ý với thỉnh cầu của nhà họ Đặng các người.”

“Tôi cũng muốn hỏi các người thử, ai trong số các người từng cống hiến cho Việt Nam?”

“Một đám ô hợp nhận được món hời thì tưởng rằng mình giỏi lắm sao?”

Diệp Thiên Long khẽ nghiến răng, ánh mắt thoáng nét lạnh lùng.

Không đợi ông cụ họ Đặng lên tiếng, Diệp Thiên Long đã lập tức tiến lên trước một bước và hét lớn lên: “Bớt nói lời thừa thãi đi! Tôi hỏi lại ông một lần cuối cùng, rốt cuộc ông có giao người ra hay là không?”

“Lần sau, tôi sẽ cho bắn nát binh sĩ nhà họ Đặng của ông.”

Một tiếng ra lệnh như thánh chỉ được giáng xuống, khiến người khác phải tim đập chân run.

“Ông dám!”

Ông cụ họ Đặng hừm một tiếng lạnh lùng.

“Được! Khai pháo!”

Diệp Thiên Long lập tức lùi về sau rồi phất tay một lần nữa.

“Soạt! Bùm!”

Đạn pháo đã được chuẩn bị sẵn sàng lập tức phóng ra khỏi họng pháo.

“Bùm! Vù! Chíu!”

Ngay lập tức, hết viên đạn pháo này đến viên đạn pháo khác được điên cuồng bắn ra từ chiếc xe tăng như thể thứ không tốn tiền.

Họng pháo không ngừng rung giật mạnh, cả thân xe tăng cũng liên tục rung lắc theo.

Thậm chí đến cả mặt đất bên dưới chân cũng liên tục truyền đến từng cơn chấn động.

Đám người Cao Phong đứng trên mặt đất chỉ cảm thấy rần rần dưới chân, giống như động đất sắp sửa xảy ra.

“Trời má, anh Phong đứng lùi về sau đi, đúng là đau tai nhức óc mà!”

Long Tuấn Hạo tiến về trước một bước, kéo Cao Phong đứng lùi về sau.

Còn Diệp Thiên Long lúc này thì cứ như bị thần chết nhập xác, khí thế trên người ông ta toát ra ngút trời.

Cứ như đang quay về thời giết giặc ở chiến trường ngày trước, khắp người đều là bá khí.

Ông ta cứ thế đứng gần bên cạnh xe tăng, chắp tay sau lưng, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Chút tiếng động nhỏ đó đối với ông ta mà nói vốn không đáng là gì.

“Bùm chíu!”

Hết viên đạn pháo này đến viên đạn pháo khác phẫn nộ phóng ra từ họng pháo trên đầu Diệp Thiên Long.

Binh sĩ chịu trách nhiệm nạp và điều khiển pháo cũng điều chỉnh góc độ, không ngừng bắn pháo ra.

“Bùm chíu!”

Một viên đạn pháo bay thẳng vào giữa hồ nhân tạo cực lớn của nhà họ Đặng.

“Bùm chíu! Ùm ùm!”

Đạn pháo lập tức nổ tung như một quả thủy lôi đang phát nổ.

Một con sóng cao ngất trời lập tức dội lên từ trong hồ nhân tạo đó.

Con sóng cực lớn văng tít lên cao, sau đó thì bay tung tóe theo gió, cứ như đang có một trận mưa to.

“Bùm chíu!”

Tiếng nổ không ngừng vang lên, tiếng vang dội lại cũng liên miên không ngớt.

Lúc này cả trang viên của nhà họ Đặng đều đã ngập chìm trong những cơn khói lửa.

Khói thuốc súng tràn ngập khắp nơi, tiếng nổ vang lên không ngừng.

Tất cả các công trình kiến trúc trang trí như cầu nhỏ, núi giả, sông giả, bất cứ công trình hay kiểu bố trí nào của nhà họ Đặng cũng đều bị bắn cho tan tác.

“Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng nhà lớn của nhà họ Đặng.”

“Tuyệt đối không được khai pháo với khu vực nhà ở phía sau.”

“Bởi vì chúng ta không biết bây giờ cô hai đang ở trong căn phòng nào.”

Trọng Dương Bình tiến lên trước một bước, chỉ huy hai pháo thủ bên trong hai chiếc xe tăng.

Hai pháo thủ lập tức gật đầu, sau đó thì tiếp tục nạp đạn và bắn.

“Bùm!”

Bình luận

Truyện đang đọc