RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3462

Chỉ là Cao Phong nghĩ rằng mặt dây chuyền ngọc bích đó có thể là do cha mẹ mình để lại.

Tuy nhiên, Cao Phong đã không muốn đi tìm bọn họ, vậy thì mặt dây chuyền ngọc bích kia cũng coi như là không có ý nghĩa gì.

Theo lời của ông cụ Cao, phải luôn đeo bên người thì anh sẽ luôn đeo bên người.

Có duyên rồi sẽ gặp lại nhau thôi.

Nếu như không có duyên thì thôi vậy.

Bây giờ Cao Phong đã có cái nhìn rất thoáng đối với mấy chuyện như vậy

“Được rồi, tôi đã hiểu.”

“Nếu cậu còn điều gì nghi ngờ, hãy đến tìm bà chủ để hỏi.”

“Có thể bà cụ Cao còn có vài chuyện chưa nói hết, nhưng mà bây giờ bà ấy lại không thể nói được gì.”

Lâm Vạn Quân nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

“Được rồi, vậy cháu đi trước đây.” Cao Phong chậm rãi xoay người.

“Cậu Phong! Cậu đừng nói cho bất kỳ người nào về thân thế của mình.”

“Cho dù là cô Tuyết Mai thì cậu cũng không thể nói cho cô ấy biết!”

Lâm Vạn Quân chậm rãi mở miệng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Hả?”

Cao Phong có hơi nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía Lâm Vạn Quân một chút.

“Đây cũng là lời mà ông cụ Cao dặn dò.” Lâm Vạn Quân nói một cách cực kỳ nghiêm túc.

“Được rồi!”

Cao Phong lên tiếng, sau đó quay người bước ra khỏi phòng.

Lâm Vạn Quân và người đàn ông trung niên vẫn chưa mở miệng nói chuyện, chỉ đưa mắt nhìn theo Cao Phong đang dần dần đi xa.

“Hô!”

Lúc này Lâm Vạn Quân mới thở dài ra một tiếng, sau đó lại ho khan kịch liệt vài tiếng, chậm rãi ngồi xuống.

“Giám đốc Quân, lúc trước không phải ông đã nói rằng ông muốn nói với cậu Phong về tất cả mọi chuyện sao?”

“Nhưng vì sao ông… Sao tôi cảm thấy, ông còn có rất nhiều chuyện chưa nói.”

Sau khi cân nhắc một lúc, người đàn ông trung niên kia quyết định mở miệng hỏi.

Lâm Vạn Quân cũng không vội vã trả lời mà uống một ngụm trà, cố gắng đè cảm giác muốn ho khan xuống.

“Nếu như không phải ông Trần yêu cầu như vậy, chắc chắn tôi sẽ thẳng thắn nói ra không sót một chữ nào.”

“Nhưng mà bây giờ cậu Phong đang chuẩn bị đến biên giới để nhập ngũ. Có một số việc chỉ có thể để sau rồi nói.”

“Cậu không hiểu đâu, cậu không biết là những chuyện kia phức tạp đến mức nào đâu.”

Lâm Vạn Quân chậm rãi đặt chén trà xuống, ở sâu trong đáy mắt tràn đầy sự lo lắng.

Ông không muốn nói chuyện, tất cả đều dùng ông cụ Cao làm lý do qua loa lấy lệ.

Nhưng mà rốt cuộc ông ta có biết hay không thì chỉ có một mình ông ta biết rõ thôi.

Đúng hay sai như một đám sương mù.

Ngay cả bản thân Lâm Vạn Quân cũng đã rơi vào đám sương mù này rồi.

Bây giờ, đến chính ông ta cũng không biết, chuyện gì thì nên để cho Cao Phong biết, chuyện gì thì nên tạm thời giấu kín.

Hiện tại ông ta đang lo sợ việc ông Trần thực sự sẽ để Cao Phong đi Tây Vực.

Nếu như chuyện đó xảy ra thì mọi nỗ lực của ông tục Cao sẽ đều bị phá hủy hết.

“Cậu Phong có thực sự đi đến biên giới hay không, có mối quan hệ rất lớn đối với những chuyện kia sao?”

Người đàn ông trung niên vẫn còn cảm thấy có chút khó hiểu, cuối cùng cũng chỉ biết một ít thôi.

Có rất nhiều chuyện mà người ta chỉ có thể nhìn thấy bề nổi, nhưng những bí mật thực sự bên dưới mới là cái cần biết.

“Đương nhiên rồi.”

Lâm Vạn Quân nhẹ nhàng gật đầu.

“Nếu như cậu tin vào số mệnh, chắc chắn cậu sẽ tin rằng, bây giờ cậu Phong đã đi đến một cái ngã ba quan trọng nhất.”

Bình luận

Truyện đang đọc