RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3464

Cho nên, sau trận chiến đầu tiên với Cao Anh Hạo, toàn bộ đảo trung tâm của nhà họ Cao đều bị tàn phá.

Cao Phong còn đặc biệt nói với Lâm Vạn Quân rằng, anh nhất định sẽ khiến cho nơi đây khôi phục lại như ban đầu.

Nhưng hôm nay, Lâm Vạn Quân lại nói với anh rằng, anh không phải là con cháu nhà họ Cao.

Vậy thì vùng biển này nên thuộc về con cháu nhà họ Cao, chứ không phải là thuộc về Cao Phong anh, đúng không?

“Ha ha…”

Cao Phong nghĩ tới đây, nhịn không được mà lắc đầu cười khổ.

Lúc này Cao Phong đã rơi vào một vòng lặp vô hạn, đã chui vào là không có cách nào để chui ra.

Anh căn bản là không có cách nào để chấp nhận sự thật mình không có mang dòng máu của nhà họ Cao.

Nếu như không phải rất tin tưởng Lâm Vạn Quân, Cao Phong chắc chắn sẽ không tin.

Đổi lại là bất cứ người nào khác nói cho anh biết, anh cũng sẽ không tin.

Thậm chí ngay cả là bà cụ Cao hay là Lâm Thục Lan nói cho anh biết, anh chắc chắn cũng sẽ không tin.

Những chuyện này lại được nói ra từ miệng của Lâm Vạn Quân, Cao Phong không thể không tin.

“Ngay từ đầu, mình đã không thuộc về vùng biển của nhà họ Cao này rồi…”

Cao Phong lại lắc đầu rồi cười khổ một lần nữa, châm một điếu thuốc lá rồi lặng lẽ hút.

Anh bỗng nhiên hiểu được tâm trạng ngày trước của Kim Tuyết Mai.

Cảm giác như mọi chuyện đang xảy ra chỉ là một giấc mơ vậy.

Đồng thời, trong lòng cũng lẫn lộn nhiều loại cảm xúc đan xen lẫn nhau.

Vì sao cha mẹ lại vứt bỏ mình như vậy?

Rốt cuộc mình từ đâu đến?

Rốt cuộc là ở Tây Vực còn ẩn chứa bao nhiêu điều mà mình không biết?

Vì sao ông cụ Cao lại đối xử với mình tốt như vậy?

Chỉ vì là đứa trẻ được nhặt về, cho nên ông đã đối xử tốt với mình như vậy sao?

Thậm chí là còn tốt hơn những người mang dòng máu của nhà họ Cao sao?

Những câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu của Cao Phong mãi, không có cách nào đuổi đi.

Có một số việc, anh nghĩ mãi mà không ra, lại không muốn phải đi hỏi Lâm Vạn Quân quá nhiều.

Anh muốn nhìn rõ những suy nghĩ đang hiện lên trong đầu mình.

Nhưng đến cuối cùng, những suy nghĩ kia cũng chỉ mang đến một câu kết luận.

Chính là Cao Phong anh không thuộc về nơi này.

Thậm chí anh còn không có tư cách để đi giết Cao Anh Hạo và đồng bọn.

Bởi vì dù Cao Anh Hạo và đồng bọn có xấu xa thế nào đi chăng nữa thì bọn họ vẫn là những người mang dòng máu của nhà họ Cao.

Còn anh chỉ là người ngoài mà thôi. Vậy mà còn đứng ở trên đất của nhà họ Cao và giết chết những người mang dòng máu của nhà họ Cao sao?

Đây thực sự là một chuyện nực cười?

Chắc hẳn ổ tiên của nhà họ Cao phải chán ghét anh lắm nhỉ?

Cao Phong vừa thấy hối hận, vừa tự trách, vừa cảm thấy áy náy, trong lòng thì lại rối bời.

Thậm chí, đầu óc cứ ù ù, căn bản là không có cách nào khiến cho bản thân có thể bình tĩnh được.

Anh hận mình không thể ngửa mặt lên trời mà gào thật to. Anh còn muốn đánh một quyền cho tảng đá dưới chân vỡ nát ra.

Nhưng suy cho cùng anh cũng chỉ là một người bằng da bằng thịt mà thôi.

Sức lực của một người như vậy là quá nhỏ bé.

Cái gọi là người đàn ông sẽ chinh phục bầu trời chỉ là một nhận định sai lầm mà thôi.

“Ong ong…”

Đầu óc của Cao Phong quay cuồng, như sắp nổ tung đến nơi rồi.

Tất cả những trải nghiệm khác nhau khi đến đây, cùng với cuộc nói chuyện vừa nãy với Lâm Vạn Quân, tất cả mọi thứ khiến anh không thể kiểm soát được bản thân.

Lúc còn nhỏ thì vì thân phận của mình mà khiến cho người khác xa lánh.

Hơn ba năm trước, nỗi đau và nỗi hận khi bị nhà họ Cao đuổi ra ngoài vì sự qua đời của ông cụ Cao làm cho anh đau đớn khôn nguôi.

Ba năm qua, anh gặp phải sự giễu cợt tại Thành phố Hà Nội và sau đó là con đường gập ghềnh để đến với Kim Tuyết Mai.

Bình luận

Truyện đang đọc