RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3511

Trong lòng Cao Phong cười lạnh nhạt, xem ra đối phương, không hề muốn đánh tay đôi với với ba người mình!

Mà trong quá trình đó, Vu Chính Bình và những người khác, cũng không có nói chuyện, âm thầm quan sát suốt cả quá trình.

Bao gồm ông Trần, cũng không nói một lời, yên lặng chờ đợi kết quả.

Như chuyện xảy ra ở hiện trường, không liên quan gì đến bọn họ vậy.

“Anh Phong, em qua đó trước đây.”

Thần sắc của Liễn Tông Trạch trở nên nghiêm trọng, trực tiếp xông đến bên cạnh của Long Tuấn Hạo, cùng Long Tuấn Hạo kề vai sát cạnh.

“Vậy tôi đương nhiên cũng phải qua đó rồi.”

Cao Phong một bên lẩm bẩm, một bên chầm chậm xắn tay áo.

Theo sự di chuyển của Cao Phong, ánh mắt của tất cả mọi người, đều tập trung lên người Cao Phong.

Thực lực của Cao Phong, rốt cuộc là mạnh như trong lời đồn, hay là do mọi người phóng đại ra nói, tối nay sẽ có thể thấy rõ.

“Bang! Bang! Bang!”

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch, lưng đối lưng kề vai sát cánh.

Vậy mà, sự tấn công của ba người đối phương, giống như cuồng phong bão tố vậy, căn bản không cho bọn họ cơ hội thở.

Đã vậy, ở nơi xa còn có hơn một trăm chiến sĩ nhìn chằm chằm mà chờ đợi, càng làm cho Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch hai người thêm áp lực cực kì lớn.

“Không cần nghĩ đến những thứ khác, điều các cậu phải làm, là nghĩ cách đánh bại kẻ địch trước mặt.”

Cao Phong nhẹ nhàng bước lên, lạnh lùng mở miệng nói.

Một câu nói, đã giúp trong lòng Long Tuấn Hạo hai người, yên tâm hơn nhiều.

Ông Trần nhẹ nhàng gật đầu, câu nói này của Cao Phong, khiến ông ấy vô cùng đồng tình.

“Cao Phong, anh muốn đánh thế nào?”

Người thanh niên dẫn đầu đó, tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Cao Phong.

Ánh mắt của Cao Phong, từ trên mặt của hơn một trăm chiến sĩ áo đen, từ từ nhìn sơ qua.

Anh có thể nhìn ra, những người này đối với bản thân, vô cùng không phục.

Dù gì, đột nhiên lên hàm bậc úy, loại sự việc này, là việc nổ lực cả đời của rất nhiều người, cũng khó mà đạt được trình độ đó.

“Tôi thấy các vị, hình như đều vô cùng mong chờ được chiến đấu với tôi.”

“Nếu đã như vậy, vậy thì, cùng nhau lên đi.”

Thần sắc của Cao Phong điềm tĩnh, giọng điệu thì trong phút chốc trở nên cực kì ngạo mạng.

“Xẹt!”

Lời của Cao Phong vừa dứt, tất cả mọi người tại đó đều ngây người.

Ông Trần không có nói gì, Cao Phong có phải đã điên rồi mà ông ấy không biết không.

Nhưng ông ấy biết, hơn một trăm đội viên dự bị của Đội đặc chủng Nanh Sói này, tuyệt đối là có sức chiến đấu vô cùng kinh khủng.

Nhìn chung cả binh đội, có thể một mình chiến đấu với những người này, căn bản là không có.

“Mặc kệ cậu ấy có phải đã điên rồi không, dựa vào cái đảm phách này của cậu ấy, đã khiến rất nhiều người nóng lòng chờ đợi.”

Ông Trần hí mắt lại, khen ngợi Cao Phong trong lòng.

Tiếp xúc với Cao Phong càng nhiều, ông ấy càng phát hiện, cách hành sự của Cao Phong, vô cùng hợp với khẩu vị của ông ấy.

“Ông Trần, đây gọi là đảm phách? Đây gọi là hành vi của người lỗ mãng!”

“Không có thực lực nhưng vẫn gáng xông lên, nếu đây mà là trong binh đội, vậy thì sẽ phải lấy máu để trả giá!”

Vu Chính Bình lại lạnh lùng hưm một tiếng, hảo cảm đối với Cao Phong vừa sinh ra trong lòng, lại biến mất lần nữa.

“Làm sao cậu biết, cậu ấy không có thực lực?”

“Nói không chừng, cậu ấy có lòng tin tuyệt đối, cho nên mới làm như vậy?”

Ông Trần lãnh đạm mở miệng nói, giọng điệu như đang nói đùa.

“Không ai có thể làm được.”

“Cho dù cậu ta là một võ sĩ, ít nhất trong tất cả người tôi quen biết, không có một võ sĩ hai mươi mấy tuổi nào có thể làm được.”

Bình luận

Truyện đang đọc