RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4130

Anh giống như thần từ trong không trung tới, lại càng như Chiến Thần đấu chục nghìn cuộc chiến đều không thất bại, vai đỡ thiên hạ, không người nào có thể địch nổi.

“Rất xin lỗi, anh đã tới muộn.”

Một câu này nói ra, Cao Tử Hàn và Kim Vũ Kiên như bị điện giật, lập tức ngu ngơ tại chỗ.

Ánh mắt chậm rãi khôi phục, cuối cùng bọn họ cũng thấy rõ gương mặt kiên nghị của Cao Phong.

“Anh rể!”

“Anh Kình Thiên!”

Hai người vô cùng kích động, sau đó muốn đứng dậy.

Nhưng bọn họ đã yếu tới mức không thể đứng nổi, căn bản không dùng được lực.

“Không sao, anh đến rồi, anh đến rồi…”

Cao Phong tiến lên một bước, quỳ một gối xuống ngồi xổm xuống, kéo hai người vào lòng.

“Anh rể!”

“Anh Kình Thiên.”

Hai cô gái ôm Cao Phong lớn tiếng khóc rống, cảm xúc trong lòng ngũ vị tạp trần.

Có kích động, có hưng phấn, có vui vẻ, còn có ấm ức vô tận.

Trên thế giới này, người duy nhất bọn họ có thể dựa vào, chính là người đàn ông tên Cao Phong trước mặt.

Tuy anh chỉ là một người bình thường, chỉ là một người phàm tục, nhưng ở trong lòng bọn họ anh giống như là thần.

Đôi mắt Cao Phong đỏ bừng, khẽ vỗ sau lưng hai bọn họ, dịu dàng an ủi.

Khoảng chừng năm phút sau, cảm xúc của hai cô gái mới chậm rãi bình tĩnh lại.

“Ăn chút gì đi.”

Ruth cất bước đi tới, cầm nước khoáng và ít đồ ăn nhanh.

Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn liếc mắt nhìn mấy thứ này một cái, nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn không vươn tay ra nhận lấy, mà quay đầu nhìn về phía Cao Phong.

“Ăn đi, không sao đâu.”

Cao Phong sờ mặt hai người, sau đó gật đầu nói.

Thấy Cao Phong gật đầu, lúc này bọn họ mới nhận đồ, ăn như sói đói.

Gần hai ngày không ăn uống, toàn bộ dựa vào nghị lực chống đỡ, lúc này cho dù cho bọn họ mẩu bánh mì, đều là mỹ vị thế gian.

Cao Phong nhìn hai người ăn như sói đói, trái tim đau đớn giống như dao cắt.

Món nợ này, anh chắc chắn phải tính với đám Gorden.

“Anh rể, chị của em, anh tìm được chị ấy chưa?”

Kim Vũ Kiên uống một ngụm nước, vội vàng hỏi Cao Phong.

“Tuyết Mai không ở cùng bọn em sao? Cô ấy bị bắt đi đâu rồi?”

Cao Phong khẽ nhíu mày, anh cũng muốn hỏi Kim Vũ Kiên về tung tích của Kim Tuyết Mai.

Nhưng lúc này nhìn, đám người Kim Vũ Kiên cũng không biết?

“Tuyết Mai không ở cùng các em sao? Cô ấy bị nhốt ở một phòng khác, anh tưởng hai em biết.”

Cao Phong vừa nói, vừa chậm rãi đứng thẳng người.

Chuyện này còn phải đi tìm Gorden.

Tất cả mọi chuyện đều do Gorden một tay xử lý, anh ta chắc chắn biết rõ.

“Vũ Kiên, Tử Hàn, anh để Ruth chăm sóc cho hai em trước.”

“Hai em ở đây nghỉ ngơi đi, anh đi cứu Tuyết Mai ra.”

Cao Phong nói với hai người một câu, sau đó xoay người rời đi.

Ngoài cửa, mười lăm nghìn binh sĩ Phong Hạo, cộng thêm đám Gorden bị trói, đều đang đứng đợi.

Nhìn thấy Cao Phong đi ra, gương mặt Gorden và Kell cùng trở nên tái mét.

“Thủ lĩnh Gorden, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”

Trên mặt Kell tràn ngập bối rối, hàm răng trên dưới không nhịn được va vào nhau.

Gorden nghiến chặt răng, anh ta đâu biết nên làm gì bây giờ?

Vẻ mặt Cao Phong âm trầm, cất bước đi tới bên cạnh Gorden.

“Mày, mày…”

“Bốp!”

Bình luận

Truyện đang đọc