RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1274

Bây giờ Cao Phong hỏi câu nghi ngờ trong lòng.

Cái vấn đề này đã làm anh phải suy nghĩ một thời gian dài.

“Đó là vì, địa vị bây giờ của cậu không đủ trình độ để biết nó, ngay cả tư cách tiếp xúc với những mục đích chú trọng võ thuật thì cậu cũng không có.”

Nam Phương Minh Nguyệt cong cong khóe miệng nhỏ nhắn trả lời.

Nam Phương Minh Nghị gật đầu rồi nói: “Mặc dù lời của Minh Nguyệt nói hơi khó nghe nhưng đó là sự thật.”

“Hòa Bình chú trọng võ thuật, nhưng chỉ có các thế lực đứng đầu mới biết đến nó, còn các thế lực bên dưới không có tư cách để tiếp xúc với nó.”

“Khu Thành Nam có dòng họ Nam Phương chúng tôi, còn hai khu thành khác thì sẽ có dòng họ võ thuật, và họ sẽ có chiếu võ riêng.”

“Chuyện chú trọng võ thuật chỉ được lưu truyền trong các dòng họ đứng đầu.”

“Nhưng chắc cậu Phong biết, sức mạnh khổng lồ của võ giả mạnh mẽ đến cỡ nào.”

“Cho nên, cho dù dòng họ Nam Phương đẻ mặc kệ cho Tập đoàn Lân Vũ thu phục hết các thế lực tâng trung ở thành phố Hòa Bình thì cậu cũng không có cách nào thu phục hết tất cả thành phố Hòa Bình.”

Nam Phương Minh Nghị hơi ngheo mắt, ông ta không khách sáo nói thẳng câu này.

Sự ngạo mạn vừa nãy của Cao Phong làm cho Nam Phương Minh Nghị không vui lắm.

“Nếu thế lực của trung tâng không đủ thì tôi sẽ đánh lên thể lực của các dòng họ cấp cao vậy.”

Giọng nói của Cao Phong vẫn cương quyết như cũ.

“Ha ha! Được! Đã lâu rồi ông già này chưa thấy người nào trẻ tuổi nào như cậu.”

“Cậu nói cho tôi, cậu dựa vào cái gì để đánh vào các dòng họ đứng đầu? Chỉ dựa vào cấp dưới của mình, ví dụ như Dư Văn Cường hoặc những người ở bất động sản?”

“Tôi cũng có thể nói, không nói đến các cao thủ đang sống ở thành phố Hòa Bình, chỉ cần nói đến người đang đứng sau lưng tôi, còn mạnh hơn Văn Cường rất nhiều, một mình ông ta có thể đánh với ba mươi người trong một lúc.”

Nam Phương Minh Nghị cười ha ha một tiếng, sau đó tay ông ta chỉ về người đàn ông trung niên kia.

Cao Phong hơi quay đầu, nhìn về phía người đàn ông trung niên đó.

Nhưng mà người đàn ông trung niên này vẫn cúi đầu, không mở miệng nói một câu nào cả.

Ông ta giống như một người máy, cả người lạnh lẽo như đóng băng.

Trừ khi có chuyện uy hiếp đến ông cụ Nghị thì ông ta mới có phản ứng.

“Không biết cậu đã nghe nói về ông ta chưa, ông ta tên là Lý Cương, ông ta có biệt hiệu là Thiết Thủ trong vòng võ thuật của thành phố Hòa Bình.”

Nam Phương Minh Nghị cười nhạt nói.

Cao Phong hơi cau mày, tên Lý Cương thì anh chưa nghe nói nhưng cái tên Thiết Thủ này thì hơi quen.

“Cao Phong, tôi biết anh cũng có chút sức mạnh, nhưng sức mạnh của chú Cương anh không tưởng tưởng được đâu.”

“Thân thủ của anh cũng tốt, nhưng nó chỉ đứng đầu trong những người bình thường thôi.”

“Mà thể chất của chú Cương đã sớm vượt qua thể chất của con người bình thường rồi.”

“Nếu chú ấy xuất thủ, có thể uốn cong thanh sắt đặc có đường kính là ba mươi cm.”

Nam Phương Minh Nguyệt nhếch miệng nói.

Cao Phong nghe vậy thì nhìn Lý Cường một lần nữa, nếu nói đúng hơn thì đang quan sát tay của ông ta.

Đôi bàn tay kia to và rộng hơn tay của người bình thường, trông rất có sức lực.

“Có thể anh đang cảm thấy tôi nói dối, bởi vì với người bình thường thì chuyện này rất khó tin nhưng nó là sự thật.”

Nam Phương Minh Nguyệt thấy Cao Phong không nói câu nào thì cô ta nói thêm một câu nữa.

“Lý Cương, cho cậu Phong nhìn sức mạnh của ông di”

Nam Phương Minh Nghị dừng một chút sau đó xua tay noi.

Lý Cương không nói một câu nào chỉ bước lên phía trước, sau đó ông ta đi đến cạnh bàn tùy tiện cảm một chén trà thủy tỉnh lên.

“Räc rắc!”

Cao Phong không kịp nhìn thấy rõ động tác của ông ta thì đã thấy trong nháy mất ly trà thủy tinh nổ tung, vỡ thành rất nhiều mảnh vụn.2089096_2_25,60

Mà bàn tay của Lý Cương không bị xây sát tý nào.

Sau đó, Lý Cương tùy tiện giơ bàn tay lên đập mạnh xuống mặt bàn một phát.

“Âm!”

Bình luận

Truyện đang đọc