RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4358

Chỉ biết rằng vị bá chủ này, từ nay về sau sẽ là trời của Tây Vực!

Chỉ bằng sức một người, mất thời gian một ngày, mà đánh tan hơn một trăm binh đoàn đánh thuê, quét ngang toàn bộ biên cảnh Tây Vực.

Chiến tích này trăm năm mới thấy.

Vị bá chủ mới hoàn toàn xứng đáng.

Tuy nhiên không ai biết vị bá chủ mới này sẽ làm gì sau khi lên nắm quyền.

Cho nên nhất thời người người hoảng sợ, ai cũng thấy bất an.

Họ đều lo là nhỡ bá chủ Tây Vực mới nhậm chức dẫn lửa đốt tới người bọn họ, vậy phải làm sao mới được?

Chỉ là bọn họ không biết, bá chủ Tây Vực lúc này căn bản không quan tâm tới họ.

Nói một câu khó nghe, họ căn bản không đáng để Cao Phong chú ý.

So với Kim Tuyết Mai, đừng nói là Tây Vực, cho dù là cả thiên hạ, Cao Phong cũng chẳng đặt vào mắt.

Cao Phong bây giờ đã quay về từ thị trấn Seth, ngồi trong doanh trại Negan.

Doanh trại Negan nằm ở trung tâm Tây Vực, xung quanh còn được vô số doanh trại nhỏ bao quanh.

Những doanh trại nhỏ đó là của Đội Huyết Đao, nằm xung quanh doanh trại Negan.

Điều này khiến Cao Phong cảm thấy có lẽ người của Đội Huyết Đao đã sớm chuẩn bị để xưng bá Tây Vực rồi.

Sự xuất hiện của Cao Phong chỉ đẩy nhanh tiến trình này thôi.

Trước kia, doanh trại Negan bị Đội Huyết Đao bao vây, có thể nói là vô cùng nguy hiểm.

Mà bây giờ Đội Huyết Đao đã bị Cao Phong thu phục, những doanh trại đó ngược lại trở thành phòng tuyến bảo hộ cho Cao Phong.

Cho nên hắn ở trong này sẽ an toàn hơn bất cứ nơi nào khác.

“Anh Phong, anh đừng quá lo lắng.”

“Tôi cảm giác, chị Tuyết Mai chắc chắn không sao.”

Liễu Tông Trạch mấp máy môi, cuối cùng vẫn mở miệng khuyên nhủ.

Sau khi trở về từ thị trấn Seth, Cao Phong vẫn luôn giữ im lặng.

Không uống nước, không ăn cơm, ngay cả một câu cũng không nói, khiến Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo đều vô cùng lo lắng.

“Đúng vậy, anh Phong, tên ngốc kia cũng nói rồi, mười mấy người đó rất khách khí với chị Tuyết Mai.”

“Hơn nữa sau khi bọn họ bắt được chị Tuyết Mai cũng không liên hệ với chúng ta, vậy chắc chắn không phải kẻ thù rồi, sẽ không làm gì chị Tuyết Mai đâu.”

Long Tuấn Hạo cũng vội vàng mở miệng, phụ họa theo lời Liễu Tông Trạch.

Cao Phong liếc hai người, sau đó chậm rãi lắc đầu.

Ngay cả Long Tuấn Hạo cũng có thể nghĩ ra, người bắt Kim Tuyết Mai không phải kẻ thù của Cao Phong.

Sao Cao Phong lại không nghĩ ra được?

“Vậy các cậu cảm thấy đó sẽ là ai?”

Cao Phong hờ hững hỏi hai người.

Long Tuấn Hạo gãi gãi đầu không nói gì.

Liễu Tông Trạch cũng giữ im lặng.

Có một số chuyện không phải là không nói ra được, mà là không dám nói!

Dù sao có những chuyện có liên luỵ quá lớn!

Nếu như suy đoán lung tung, đến lúc đó Cao Phong sẽ làm ra chuyện như thế nào dưới cơn giận dữ, thật sự rất khó đoán.

“Tông Trạch, tôi xem ánh mắt của cậu, rõ ràng là có lời muốn nói.”

Cao Phong cau mày nhìn Liễu Tông Trạch, nhàn nhạt hỏi.

“Tôi… anh Phong, tôi không dám nói.”

Liễu Tông Trạch khẽ thở dài một tiếng rồi áy náy nhìn Cao Phong.

Cao Phong nhìn Liễu Tông Trạch trong vài giây, sau đó chậm rãi gật đầu.

“Nếu cậu không muốn nói, tôi cũng không ép cậu. Các cậu đi ra ngoài trước đi.”

“Tôi muốn ngồi một mình một lát, nếu như có tin tức gì thì hãy đến báo cho tôi bất cứ lúc nào.”

Cao Phong khẽ vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hai người rời đi.

Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo dừng lại một chút nhưng vẫn gật đầu, chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Vết thương trên người Long Tuấn Hạo, đúng là cần phải xử lý qua một phát.

Bình luận

Truyện đang đọc