RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1866

“Ông Duệ Chí, tôi biết rằng ông có nhiều bạn bè, có thể quen biết với người của Hiệp hội đồ cổ thành phố bi*n đ*ng cũng không có gì là đáng trách cả, nhưng hội viên của hiệp hội là hội viên của hiệp hội, mà ông là ông!”

“Cho nên, phần mặt mũi này, xin thứ lỗi là tôi không thể bán cho cậu được rồi, anh ta, là người mà tôi nhất định phải mang đi.” Quản lý Trương suy nghĩ gần nửa phút, vẫn để thái độ kiên quyết nói.

Nếu như Khổng Duệ Chí là hội viên của hiệp hội đồ cổ thì quả thực ông ta sẽ bán cho anh ta một phần mặt mũi.

Nhưng nếu như chỉ là quan biết, vậy thì căn bản cũng không đủ để khiến quản lý Trương phải coi trọng.

“Tôi nghĩ rằng, ông không có khả năng có thể mang tôi đi được đâu.” Cao Phong cười nhạt một tiếng, chậm rãi đưa tay vào túi quần.

“Anh có ý gì?” Quản lý Trương sững sờ, sau đó quát: “Anh cầm cái gì vậy?”

“Quản lý Trương, anh ta có vũ khí nóng, mau nổ súng bắn chết anh ta đi! Nổ súng bắn anh ta đi!” Lê Tiểu Quyền vội vàng châm ngòi thổi gió ở phía xa.

Vẻ mặt của quản lý Trương có chút khẩn trương, mặc dù khi các vị khách tiến vào, đều sẽ được dụng cụ thăm dò bí mật kiểm tra một lần.

Nhưng ai cũng không thể cam đoan được, là có cá lọt lưới xuất hiện hay không!

“Lập tức dừng lại toàn bộ động tác của anh! Không cho phép anh cử động!”

Quản lí Trương hô to một tiếng, năm tên vệ sĩ áo đen kia trong nháy mắt giơ súng lên, kéo chốt bảo hiểm nhắm về phía Cao Phong.

“Cậu Vũ, đừng cử động! Tuyệt đối đừng cử động!” Khổng Duệ Chí quá sợ hãi, vội vàng hô to với Cao Phong.

Nếu như Cao Phong mà xảy ra chuyện gì ở đây, thì chắc chắn ông ta sẽ khó mà thoát được tội lỗi.

Cao Phong hơi im lặng một chút, nhưng đối mặt với họng súng đen ngòm, thì anh cũng chỉ có thể thành thật dừng lại toàn bộ động tác mà thôi.

“Chỉ bằng anh ta mà cũng muốn lấy vũ khí nóng ra sao, anh ta có thể mang nó vào trong nội thành được sao?” Thương Tuấn Hồng cười lạnh nói.

Quả thật anh ta cũng không tin, Cao Phong có thực lực để có thể lấy được vũ khí nóng ra.

Quản lý Trương cũng hơi nghi ngờ nhìn Cao Phong, hỏi: “Anh đang muốn lấy cái gì ra? Anh có vũ khí nóng sao?”

“Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có vũ khí nóng đi chăng nữa, thì cũng đừng nghĩ đến việc có thể an toàn mà rời đi khỏi chỗ này!”

Cao Phong thản nhiên gật đầu nói: “Tôi không có vũ khí nóng, nhưng quả thực tôi có ý muốn an toàn mà trời đi khỏi chỗ này! Cũng không biết rằng ý tưởng này, có thể làm được hay không nhỉ?”

Âm thanh này vừa dứt, Cao Phong dùng tốc độ cực nhanh rút ra một cuốn sách nhỏ.

Trong lòng có chút cảm thán, quả nhiên là có một số việc thì phụ nữ vẫn lo nghĩ chu đáo hơn.

Những đồ vật mà Cao Phong có khả năng dùng đến, như là các loại giấy chứng nhận, Kim Tuyết Mai đều đã chuẩn bị đầy đủ cho anh, không thiếu một tờ nào cả.

“Đây là cái gì?” Quản lý Trương nhìn thấy cuốn sách nhỏ ở trong tay của Cao Phong, hơi kinh ngạc hỏi.

“Ha ha ha! Cao Vũ, anh bị ngu à? Lấy một cái giấy chứng nhận ra, thì anh cho rằng anh là người của 113 thật sao!” Giọng nói trào phúng của Lê Tiểu Quyền rất lớn.

“Thứ đồ vật như thế này, thì phải xem anh có tư cách để biết đến hay không?” Cao Phong cười lạnh một tiếng, ném giấy chứng nhận về phía quản lý Trương.

Quản lý Trương nhìn Cao Phong một chút, sau đó nhíu mày nhặt quyển sách nhỏ có giấy chứng nhận kia lên, cẩn thận mở ra.

Hội viên danh dự… Hội viên danh dự suốt đời của Hiệp hội đồ cổ thành phố bi*n đ*ng??

Quản lý Trương chỉ liếc mắt nhìn một cái, trong nháy mắt đã sững sờ ngay tại chỗ.

Giấy chứng nhận là hội viên của Hiệp hội đồ cổ thành phố bi*n đ*ng thì ông ta cũng đã gặp qua rồi, đương nhiên trong lòng cũng rất ghen tị.

Nhưng mà hội viên danh dự suốt đời, thì đây là lần đầu tiên mà ông ta nhìn thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc