RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1668

Một số người vẫn luôn nuôi trong mình những con sói mắt trắng có tâm địa hiểm độc không hề quen thuộc trong thâm tâm của bọn họ.

Chỉ khi anh có đủ mạnh mẽ để khiến bọn họ phải ngước nhìn, khi những phương pháp mà anh sử dụng khiến cho bọn họ phải sợ hãi đến tột cùng, vầy thì bọn họ sẽ tự mình gạt bỏ mọi suy nghĩ khác biệt trong đầu và làm theo những gì anh nói.

“Bây giờ cậu chủ Kình Thiên đang nắm giữ con dấu của gia chủ, chỉ khi có được thứ đó mới chính là gia chủ chân chính, mấy người trong các người có kẻ nào dám vô lễ với cậu ấy?” Vị trưởng lão thứ tư đứng dậy quát mắng.

“Vị trưởng lão thứ tư này, tôi không thích nghe những lời ông vừa nói đấy, làm sao nào.” Cha của Cao Anh Hạo cười lạnh một tiếng rồi những lời chế nhạo: “Gia chủ của nhà họ Cao chắc chắn phải vừa có đạo đức vừa có năng lực, người đó nhất định phải được sự đồng ý của hầu hết những thành viên trong nhà họ Cao mới có thể làm gia chủ được.”

“Nhưng đối với Cao Kình Thiên, bây giờ đừng nói đến cả năng lực lẫn chính trị, cứ nói ở trong nhà họ Cao đi, có bao nhiêu người ủng hộ anh ta với tư cách là người đứng đầu nhà họ Cao chứ?”

Khi cha của Cao Anh Hạo vừa dứt lời, tất cả các thành viên trong gia đình nhà họ Cao lại gật đầu liên tục.

Đừng nói bọn họ ủng hộ Cao Phong làm gia chủ của nhà họ Cao, bây giờ bọn họ chỉ có thể chờ ngày chết của Cao Phong tới thôi.

“Cậu Chủ Kình Thiên mau lấy con dấu của gia chủ ra đi xem nào, dựa vào gia quy nhà họ Cao thì…”

Vị trưởng lão còn chưa kịp nói xong, cha của Cao Anh Hạo đã xua tay để cắt ngang lời nói của ông ta rồi.

“Không nhắc tới cái gì mà con dấu của gia chủ nữa, mấy người đây là có ý đồ gì hả? Bao nhiêu năm rồi mà mấy người vẫn còn muốn sở hữu đồ vật đó hay sao?”

“Ngoài ra, các quy tắc đó đã tiêu tan hết đi rồi, nhưng con người thì vẫn đang sống sừng sững ở đây này. Để tôi nhìn xem, những quy tắc cũ này cũng đến lúc phải thay đổi rồi.” Cha của Cao Anh Hạo ười lạnh một tiếng rồi nói.

“Phải đấy, hẳn là nên thay đổi đi là vừa!”

“Kết quả mà chúng tôi muốn lấy được một con dấu để làm gì ư? Chúng tôi cũng không cần phải xác định xem mình sẽ làm gì với con dấu đó đâu.”

“Chi nhánh chính quy cái khỉ gì chứ? Tôi cũng nói rằng Anh Hạo chính là chính quy, còn Cao Kình Thiên chính là chi nhánh.”

“Ha ha, ông đừng nói với tôi là Cao Kình Thiên đã bị đuổi ra ngoài từ lâu rồi đấy nhá, ngay cả chi nhánh anh ta cũng không được tính vào đâu.”

Từng câu nói khó nghe lại lọt vào tai Cao Phong.

“Lần này, là tôi đã chuẩn bị mọi thứ không được đầy đủ chu đáo.”

“Nếu như lần sau tôi có thể quay trở lại nơi này, mấy người đều phải quỳ rạp xuống trước mặt tôi, sau đó các người sẽ bị tôi đuổi ra khỏi hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao, trở thành ăn mày mãi mãi!”

Ánh mắt của Cao Phong vẫn luôn bình tĩnh, nhưng mà trong lời nói của anh lại tỏ ra vô cùng kiên định, giống như anh đang nặng lời thề thốt vậy.

“Anh còn ở đây mà giả vờ diễn trò được hả, tôi sẽ không cho anh rời khỏi nơi này đâu.”

“Chú Quân ơi, cháu thấy anh ta còn có suy nghĩ muốn chống lại chúng ta đấy, không bằng chú bắn cho anh ta một tiếng pằng là được rồi!”

“Đúng đấy, rất đúng luôn, dù sao thì anh ta cũng không còn là người trong nhà họ Cao của chúng ta nữa, vậy nên chuyện anh ta còn sống hay đã chết đều không có gì liên quan đến chúng ta cả.”

Đột nhiên, những người của nhà họ Cao đang đúng xung quanh Cao Phong mà liên tục chế nhạo anh.

Cao Phong không hề nói một lời nào, nhưng mà trong lòng anh luôn ghi nhớ tất cả sắc mặt của từng người từng người một.

Người đàn ông trung niên họ Lý cũng không nói lời nào, dường như ông ta cũng không có ý muốn giúp đỡ Cao Phong.

Thực ra lúc này ông ta không lên tiếng chính là bởi vì ông ta đang buông lỏng cảnh giác với người trong nhà họ Cao, người lại thì ông ta lại quay sang chỉ chỏ mà chế giễu sỉ nhục Cao Phong.

Chỉ có một mình anh đang đứng ở chỗ này, Cao Phong nhất định sẽ không dám ra tay tùy tiện đâu.

Mà những chi nhánh chính quy của nhà họ Cao kia đương nhiên phải ỷ thế hiếp người rồi, bọn họ nhanh chóng nắm bắt lấy cơ hội mà chế nhạo, bôi nhọ danh dự của Cao Phong ở trước mặt bao nhiêu người.

Trong số đó, cha mẹ của Cao Anh Hạo chính là hai con người ồn ào nhất.

Trước đây bọn họ đã phải chịu đựng bao nhiêu oan ức từ Cao Phong, cho nên bây giờ bọn họ muốn trả lại tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về Cao Phong.

Nhìn bộ dạng mỉa mai của bọn họ lúc bấy giờ, cũng chưa từng nghĩ tới làm sao bọn họ lại đeo trên mặt một chiếc mặt nạ đáng thương khi đi cầu xin sự thương xót của Cao Phong vậy?

“Tốt, thật sự rất là tốt đó nha!”

Cao Phong nhẹ giọng nói, trong lời nói của anh ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa nào đấy, sau đó anh hơi xoay người lại rồi chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Bình luận

Truyện đang đọc