RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3623

“Nhưng viện binh của ông ở Nam Cương thì khác. Chỉ cần ông giúp tôi phái tới năm ngàn binh lính, những người đầy trạng thái chiến đấu! Tất cả bọn họ đều tinh thân no đủ, thể lực mười phần, đánh lại đám người khối tập đoàn Phong Hạo còn không phải rất dễ dàng sao? Ngài Đức Khánh, vì vậy tôi mới nói đây là cơ hội duy nhất!”

“Một khi để cho khối tập đoàn Phong Hạo nghỉ ngơi dưỡng sức đầy đủ, bọn họ nhất định sẽ phải báo thù. Đầu tiên, họ sẽ san bằng khối tập đoàn Vũ Nặc chúng tôi, sau đó có thể sẽ tiến vào Nam Cương. Đến lúc đó, chúng ta đều gặp nguy hiểm! Cho nên, nhất định phải tiến hành tiên thủ vi cường!”Cao Phong lời nói nhanh chóng phân tích cẩn thận cho Đức Khánh.

“Bọn chúng dám! khối tập đoàn Phong Hạo giám tiến vào Nam Cương nửa bước xem!” Đức Khánh khịt mũi, giọng điệu đầy khinh thường.

“Ngài Đức Khánh, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Chúng ta đều đã chín mươi chín bái đều đã bái, chỉ thiếu dập đầu một cái… Nếu còn không làm, vậy thì thật sự là không tận dụng cơ hội. Cầu phú quý trong nguy hiểm. Ngài Đức Khánh, ông hãy suy nghĩ kỹ mà xem!”

Lời này của Cao Phong khiến Đức Khánh lần nữa rơi vào trầm tư.

Đức Khánh cảm thấy lời của Cao Phong như có một loại sức hút lạ thường. Mỗi câu cậu ta nói ra quả thực đều là những việc đời thường hiển nhiên. Nhưng từ miệng cậu ta nói ra, cộng với ngữ khí của cậu ta, dường như đều trở nên rất có lý. Làm cho người khác nhịn không được mà nghe theo cậu ta.

“Không được! Vẫn là không thể xem thường tập đoàn Phong Hạo, không thể đơn giản như cậu nói được.”

Đức Khánh trầm mặc hồi lâu, lắc đầu nói

“Bởi vì khó nên chúng ta mới phải đánh xuống dưới.”

“Vì khó khăn phía sau nên bắt buộc bắt đầu phải thuận buồm xuôi gió.”

“Đến lúc đó, Vũ Nặc chúng tôi ở Tam Giác Vàng chính là đồng minh mạnh nhất của ngài!”

“Bây giờ tập đoàn Vũ Nặc đang khó khăn, nhưng Cao Phong tôi lấy nhân cách ra bảo đảm, Đợi chúng tôi vợt qua khó khăn, một ngày nào đó sẽ trả ơn!”

“Bất kể ngài Đức Khánh cần người hay cần súng, nếu Cao Phong do dự một câu, thì tôi sẽ chết nơi chiến trường, chết không toàn thây!”

Cao Phong giọng điệu nghiêm túc, lấy tên mình điên cuồng thề thốt.

Đức Khánh trong lòng có chút dao động.

Câu cuối cùng của Cao Phong đã làm ông ta cảm động.

Đến lúc Vũ Nặc liên minh, nếu như là thế lực độc tôn lớn nhất ở Tam Giác Vàng khẳng định có lợi với ông ta sau này!

Vì vậy Đức Khánh không trực tiếp từ chối mà còn đang do dự.

“Ngài Đức Khánh, ngài còn đang do dự gì nữa?”

“Ngài sợ Vũ Nặc chúng tôi sau này sẽ phản bội ngài à?”

“Hoàn toàn không cần lo lắng!”

“Dựa vào lực lượng lớn mạnh của ngài, Vũ Nặc chúng tôi nếu như có chỗ nào không đúng, ngài tùy tiện vung tay là có thể triệu tập vô số cao thủ Nam Cương, một giây có thể đánh tan Vũ Nặc chúng tôi”

“Vì vậy, ngài không cần lo lắng!”

Câu nói này của Cao Phong lại lần nữa nói trúng điều Đức Khánh đang suy nghĩ.

“Rất tốt! Rất tốt! Vũ Nặc các cậu về sau dám phản bội tôi, tôi sẽ giết sạch các cậu trong một ngày!”

Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, giọng nói tràn đầy sự uy hiếp.

“Đúng, đúng, đúng! Ngài Đức Khánh nói đúng”

Khóe miệng Cao Phong nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh nhưng ngữ khí lại vô cũng kính cẩn.

Đức Khánh do dự vài giây, sau đó nói: “Năm vạn người là không thể nào.”

“Cho dù tôi triệu tập hết tất cả đồng minh, nhiều nhất cũng chỉ được ba vạn chiến sĩ.”

Cao Phong nghe vậy trong lòng thầm cười nhạt.

Sáu mươi triệu đương nhiên cũng đủ.

Bởi vì anh không phải chỉ có một đồng minh là Đức Khánh.

Còn có những thế lực khác muốn tiếp cận, chắc chắn có thể điều một trăm vạn người trở lên.

Nhưng cho dù nhiều người hơn nữa, Cao Phong cũng không nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

“Mặc dù người ít, nhưng tôi muốn nghĩ biện pháp khác.” Cao Phong có chút chần chừ, nhưng vẫn nói ra một câu.

“Đừng tưởng tôi không biết, tập đoàn Vũ Nặc các cậu vẫn còn đang liên lạc với thế lực khác ở Nam Cương chứ?” Nói đến đây Đức Khánh cười nhạt hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc