RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1520

“Bùm bùm!!”

Một quả pháo đạn cực lớn lập lòe ánh lửa, trong tích tắc đã nố vang giữa đám người Cao Bằng.

Đạn pháo nổ tung, một lực xung kích lớn cứ thế mà bùng nổ.

Bao nhiêu là bông tuyết rơi xuống, mà những mảnh vụn bị nổ tung bởi đạn pháo, lại cứ bản tung không ngừng về mọi phía.

Ở nơi pháo nổ, mấy người chiến sĩ nhà họ Cao đến cơ hội để mà gào hét cũng không có, cứ thế trực tiếp bị xé thành nhiều mảnh.

Mà mười mấy người xung quanh đó, cũng phải chịu thương tổn nặng cùng lúc.

Một trận pháo nổ đã qua, một mảnh giáp cũng không còn, tất cả mọi người đều bị kinh động.

Cao Phong anh ta dựa vào đâu mà điên cuồng? Chỉ dựa vào thủ hạ của anh ta có nghìn người vạn người sao Vào lúc này, tất cả mọi người đều nhận thấy được, sự mạnh mẽ của Cao Phong.

Bao gồm cả Hướng Hạo Nam cùng với những võ giả ở thành phố Hải Đông, lúc này họ cũng đang trợn mắt há hốc mồm, trong lòng sợ hãi không gì so nổi.

Đây con mẹ nó không đùa được đâu! Bọn họ đúng là võ giả thật, một người đánh với bảy tám người trưởng thành cũng dễ như đi chơi.

Nhưng con mẹ nó đạn pháo lớn như này, bọn họ đánh bằng mắt à? “Con mẹ nó, con mẹ nó, đây còn là thế giới mà tôi từng biết không?”

Hướng Hạo Nam trừng to mắt lẩm bẩm nói.

“Đậu má…”

Hứa Vĩnh Hạo cũng chết lặng trừng to mắt theo, anh ta nói: “Kiếp trước rốt cuộc mình đã làm chuyện tốt gì, mà hôm qua đã đưa ra một quyết định sáng suốt như thế…”

“Nếu như mình không con mẹ nó thông minh, lựa chọn xin lỗi nhận tội với anh Phong, nhà họ Huỳnh đến một mảnh vụn cũng không còn…”

Nghe thấy giọng nói run rẩy của Hứa Vĩnh Hạo, rất nhiều võ giả thành phố Hải Đông ở đẳng sau, đều đồng loạt âm thầm gật đầu.

Cái người Cao Phong này, rốt cuộc là một người như thế nào? Thế mà có thể làm ra một trận đạn pháo lớn? “Ha ha ha! Cao Bằng thua rồi, sướng không nào? Không sướng ông đây lại nổ một quả pháo nữa cho mấy người!”

Long Tuấn Hạo trừng to mắt, anh ta hưng phấn đến mức mắt phát sáng luôn, dường như cái đầu trọc to kia, cũng trở nên sáng hơn rồi.

Dưới sự theo dõi chăm chú của mọi người, Cao Bằng đẩy một phát hai tên Nhà họ Cao chiến sĩ trên người ra.

Mà hai tên Nhà họ Cao chiến sĩ đó, trên người dù nhiều hay ít thì cũng phải chịu nhiêu vết thương lớn nhỏ khác nhau.

Nếu như anh ta không lôi hai tên này chắn trước người mình, có lẽ bây giờ anh ta không chết thì cũng là người bị thương nặng.

Lúc này, những chiến sĩ nhà họ Cao ở đằng sau Cao Bằng vân có thế đứng vững được đã không đủ một người rồi.

Vừa nãy trận pháo đó nổ, thế mà lại có thế làm hao tổn một phần ba số người của anh ta, không thể nói là không khủng khiếp được.

“Cái đậu má nó, tất cả lấy súng ra, đánh chết một người cũng ít đi một người!”

Cao Bằng lấy một chiếc súng màu đen, anh ta kéo chốt nạp đạn luôn, nhãm chuẩn về phía Cao Phong thì bản ra.

“Anh con mẹ nó nhìn xung quanh mình xem rồi nói tiếp!”

Long Tuấn Hạo cười ha ha, không hề kiêng nể gì mà hét nói.

Cao Bằng sững sờ, anh ta theo bản năng nhìn mọi hướng xung quanh mình.

Chỉ thấy trên các tòa nhà hai bên đường, chẳng biết từ lúc nào mà đã đứng đầy người.

Trong tay những người này đều là những vũ khí lợi hại, đứng từ trên cao nhìn xuống mọi người.

Những cái súng tự động đen bóng, còn có súng liên thanh nặng thân súng siêu dài, bao gồm cả những túi đạn bóng vàng, tất cả đều khiến cho người ta kinh hãi.

Cao Bằng chỉ cân động đậy một tí thôi, thì cái chào đón anh ta, chính là sự công kích như mưa rền gió dữ.

“Bụp! Bụp!”

Tim của Cao Bằng đập loạn, anh ta theo bản năng mà trượt trượt hầu kết, nuốt một ngụm nước bọt.

Không chỉ ở trên tầng thượng của các tòa nhà hai bên đường có người, mà trước sau trái phải bọn họ, cũng bị bao vây dày đặc.

Bình luận

Truyện đang đọc