RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1749

Trên mọi phương diện đều suy nghĩ một cách vô cùng rõ ràng, sẽ không đắc tội bất kỳ một người nào.

“Ông Chí, ông quen biết với anh ta sao?” Lê Tiểu Quyền khẽ cau mày, đưa ngón tay chỉ về phía Cao Phong.

“Cậu Vũ và tôi bạn tri kỷ.” Khổng Duệ Chí cười nhạt nói, nhưng mà giọng điệu lại nghiêm túc vô cùng.

Nghe được câu này, sắc mặt của bác Phúc, Lê Tiểu Quyền và cả Lâm Hướng San đều không khống chế được mà biến đổi.

Khó trách Cao Phong lại có khí thế lớn đến như vậy, thì ra núi dựa sau lưng của Cao Phong chính là Khổng Duệ Chí!

Lê Tiểu Quyền trở nên yên lặng, lúc này anh ta cũng không biết được, chuyện này nên thu dọn cục diện như thế nào.

Nếu như nhà họ Lê ở Thủ đô mà toàn lực ra tay, vậy thì Khổng Duệ Chí khẳng định sẽ không phải là đối thủ của bọn họ.

Nhưng, vẫn là câu nói kia, thứ mà dòng họ lớn xem trọng là lợi ích.

Bởi vì Cao Phong mà giết chết Khổng Duệ Chí, đắc tội với những người ở phía sau lưng của Khổng Duệ Chí, kết quả có đáng giá hay không?

Câu trả lời nhất định là không đáng giá!

Cho nên bây giờ Lê Tiểu Quyền cũng có chút dao động không thôi.

Anh ta hận không thể khiến cho Cao Phong quỳ xuống nói lời xin lỗi ngay lập tức, thậm chí còn muốn giết chết Cao Phong ngay tại nơi này.

Nhưng lúc này Khổng Duệ Chí đứng ở chỗ này, chuyện này nhất định là không làm được.

Nếu như thật sự ra tay, vậy thì những tên Vệ sĩ ở sau lưng của Khổng Duệ Chí kia cũng đều không phải là kẻ hiền lành.

Cho nên, sau khi Lê Tiểu Quyền cẩn thận cân nhắc hơn thiệt ở trong lòng, cuối cùng anh ta xác định một chuyện, hôm nay anh ta không thể động vào Cao Phong được.

Nhưng mà, nếu như bảo anh ta phải bỏ qua một cách dễ dàng như vậy thì cũng không phải là phong cách hành sự của Lê Tiểu Quyền anh ta.

Cho nên, anh ta muốn nhìn một chút, rốt cuộc là tình cảm giữa Khổng Duệ Chí và Cao Phong có bao nhiêu sâu đậm.

Đối với loại chuyện này, Khổng Duệ Chí lại sẽ bày ra dạng thái độ như thế nào.

“Ông Chí, không phải Lê Tiểu Quyền tôi không cho ông mặt mũi, nhưng tên Cao Vũ này đắc tội tôi, dù thế nào thì cũng phải có một lời giải thích đúng chứ.” Lê Tiểu Quyền liếc Cao Phong một cái, sau đó nói.

“Nào có cái gì đắc tội hay không đắc tội chứ, nhân sinh quan không giống nhau, hai bên cùng tôn trọng nhau đi.” Khổng Duệ Chí hờ hững xua tay nói.

Lê Tiểu Quyền bị những lời này làm cho sửng sốt một chút, hỏi: “Ý của ông Chí đây là?”

“Nếu như cậu Quyền đây cảm thấy cậu Vũ đắc tội với cậu, vậy thì cứ xem như là đã đắc tội với cậu đi.” Khổng Duệ Chí cười nhạt, không thèm để ý chút nào mà xua tay rồi trả lời.

Một câu trả lời nhìn thì giống như tùy ý này, nhưng lại khiến cho Lê Tiểu Quyền bị chặn họng ngay tại chỗ.

Cậu nói đắc tội với cậu rồi? Vậy thì chính là đắc tội với cậu rồi.

Ý tứ của những lời này là đang muốn bày tỏ rằng, cậu Vũ đúng thật là đã đắc tội cậu rồi, vậy thì lại như thế nào chứ?

Bác Phúc hơi hí mắt, lần nữa quan sát Cao Phong một lượt.

“Ông Chí làm người hòa thuận, nhã nhặn, bất kể là gặp chuyện gì đều lấy nụ cười để mà đối mặt, hơn nữa chính bản thân mình thì có thể chịu thiệt một chút nhưng mà lại sẽ không để cho người khác không thoải mái.”

“Chính là bởi vì như vậy, cho nên rất nhiều người đều bằng lòng kết bạn với ông ta.”

“Mà ông ta lại vì Cao Vũ mà trở nên cứng rắn đến như vậy thế, đây vẫn là lần đầu tiên thấy mà tôi thấy được một mặt kiên cường và cố chấp đến như vậy của ông ta.”

Bác Phúc nhẹ nhàng sờ cằm, tự mình lầm bầm lầu bầu nói.

Lâm Hướng San nghe vậy thì cũng khẽ gật đầu, nhìn Cao Phong như có điều suy nghĩ.

“Cậu Vũ, tàu xe nhất định là vất vả và mệt mỏi rồi có đúng hay không, chúng ta quay về nghỉ ngơi trước đi.”

Khổng Duệ Chí không tiếp tục nhiều lời với Lê Tiểu Quyền nữa, mà quay lại ướm lời hỏi Cao Phong lên xe rời đi.

Cao Phong thấy dáng vẻ như quả bóng xì hơi của Lê Tiểu Quyền, không nhịn được có chút buồn cười.

Xem ra Khổng Duệ Chí này lăn lộn ở Thủ đô cũng không tệ, khó trách Long Chí Minh bọn họ lại yên tâm để cho Cao Phong đi tới Thủ đô như vậy.

“Ông Chí, vậy còn xe của tôi…” Lê Tiểu Quyền tiến lên một bước, gọi Khổng Duệ Chí lại.

Bình luận

Truyện đang đọc