RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2825

Anh mắt của mọi người phía sau đều rất tha thiết, hàng chục nghìn người dưới núi đang ngẩng đầu trông mong.

Ánh trăng và những vì sao trên đầu Cao Phong tỏa sáng, anh từ từ bước xuống núi mà không hề nhìn lại.

“Ông xã, cố lên! Chúng em đợi anh trở về!”

“Anh rể, cố lên!”

“Anh Kình Thiên, chờ anh chiến thắng trở về!”

“Cố lên, Cao Phong!”

Kim Tuyết Mai và những người khác hét lớn.

Cao Phong vẫy vẫy tay, tiếp tục xuống núi.

Cuộc chia tay ngắn ngủi là để có cuộc gặp lại tốt hơn.

Cao Phong không biết, lần gặp mặt sau này cũng phải mất vài ngày.

Nhưng anh tin rằng anh chắc chắn có thể mang lại cho Kim Tuyết Mai và mọi người một tương lai tốt đẹp hơn.

“Anh Phong!”

Dưới chân núi, hàng chục nghìn người hò hét.

Âm thanh vang vọng khắp bầu trời, phía xa xa có rất nhiều nhà dân bỗng nhiên sáng đèn.

Dường như họ cũng đã nghe thấy tiếng hét.

Nhìn ra xa, dọi vào mắt là những hàng người và xe cộ màu đen.

Nhìn thoáng qua không thấy điểm cuối.

“Anh Phong, vũ khí hạng nặng và máy bay trực thăng của chúng ta sẽ được đưa thẳng đến thành phố Đà Nẵng.”

“Chúng ta có thể đến đó vào sáng mai, vừa kịp lúc nhận hàng.” Long Tuấn Hạo tiến lên báo cáo.

Ở bên cạnh anh, Liễu Tông Trạch và những người khác theo sát, tất cả đều là những tinh anh.

Ngày thường, họ có thể đùa giỡn, có thể chơi đùa, có thể buông thả.

Nhưng kể từ bây giờ, họ là những binh sĩ!

Những binh sĩ có chết cũng không lùi bước!

Những binh sĩ gan dạ và dũng cảm!

Thu hồi sự buông thả, thu hồi sự đùa giỡn, nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ.

“Được rồi, chuyện này trên đường đi chúng ta sẽ nói sau.”

“Đi hết tốc lực và dùng tốc độ nhanh nhất đến thành phố Đà Nẵng.”

“Chú Lâm Quân, lần này chú cũng đi theo đi, có một số việc cần chú sắp xếp.”

“Ngoài ra, chú phải luôn giữ liên lạc với lãnh đạo quản lý của các các thành phố dọc đường đi, để họ có thể giúp đỡ chúng ta bất cứ lúc nào.”

Vẻ mặt Cao Phong rất nghiêm túc, chỉ dùng một hai câu đã an bài xong tất cả mọi thứ.

Mọi người đồng thanh đáp lại, tất cả đều vô cùng kích động và chờ mong.

“Các tiểu đội chú ý, bắt đầu lên xe và di chuyển với tốc độ tối đa.”

“Khoảng cách giữa xe trước và xe sau là 30 mét, có gì bất thường phải ngay lập tức báo cáo.” Long Tuấn Hạo nhấc bộ đàm lên và nói.

“Tiểu đội một đã rõ!”

“Tiểu đội hai đã rõ!”

Hơn năm mươi nghìn người được chia thành các tiểu đội và các nhóm nhỏ, tạo thành một mạng lưới để có thể quản lý toàn diện về mọi mặt.

Nghe được từng tiếng đã rõ, Cao Phong quay đầu nhìn về phía đỉnh núi.

Dù ở độ cao hàng chục mét vẫn có thể thấy rõ thân hình Kim Tuyết Mai và những người khác.

“Đợi anh trở lại!”

Cao Phong nghiến răng, cúi người bước lên xe.

“Bịch! Bịch! Bịch!”

Mọi người đồng loạt bước lên xe rồi đóng chặt cửa.

Đoàn xe dài dằng dặc tựa như một con rồng trực chờ bay lên.

Mà hiện tại, con rồng bắt đầu nhúc nhích, tốc độ ngày càng nhanh, cứ vậy cho đến khi đạt đến tốc độ cao nhất.

“Rừm! Rừm! Rừm!”

Tốc độ càng ngày càng nhanh, từng chiếc xe ô tô nhanh chóng chạy qua chân núi Bồng Thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc