RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1957

Phạm Thanh Nhiên im lặng một hồi lâu, trầm ngâm suy nghĩ rồi trả lời: “Có thể là vậy…”

Trong con hẻm nhỏ Cao phong nhìn chằm chằm một hồi ra bên ngoài, mãi cho đến khi cái cảm giác này biến mất, mới từ từ không nhìn nữa mà quay đầu lại.

Nơi đây không thể nào ở lại lâu được, nhất định phải nhanh chóng đánh một trận quyết định để biết rõ ràng lai lịch của mấy người này.

Nghĩ đến đây, Cao Phong nhanh tay bấm điện thoại gửi một tin nhắn, sau đó chậm rãi quay người lại, nhìn về phía năm người còn lại.

Năm người kia hoàn toàn bị số, không còn chút tinh thần nào.

Cao Phong không chút do dự có thể giết chết Cuồng Ngưu đã khiến cho năm người còn lại cực kỳ sốc, sắc mặt trắng bệch vô cùng sợ hãi.

Mấy người bọn ai nấy trên tay đã từng dính máu tươi.

Thậm chí là giết người cũng có thể để cho bọn họ có một cảm giác gì đó thực sự thỏa mãn.

Thế nhưng bọn họ nhận ra đã là thời điểm mà bọn họ sắp phải đối mặt với cái chết, trong lòng ai nấy đều run rẩy lo sợ.

“Anh hình như có chút gì đó đang sợ tôi thì phải?” Cao Phong chậm rãi đi đến trước mặt một thanh niên, nhẹ nhàng hỏi.

Thanh niên kia cắn chặt răng đến cả thở thôi cũng không dám nữa.

“Nói mau, tôi chỉ hỏi một lần thôi.”

“Nói, ai là người phái các anh tới làm những chuyện này với tôi?” Cao Phong chậm rãi ngồi xổm người xuống.

Thanh niên bị tra hỏi trầm tư một hồi thật lâu, sau đó nghiến chặt răng nói: “Cuồng Ngưu nói đúng, đại ca của tao sẽ giết chết mày!”

“Cho dù thực lực mày có mạnh đến như thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu đứng trước mặt của đại ca tao, mày cũng chẳng là cái thá gì đâu!”

“Rắc rắc răng rắc!”

Thanh niên kia còn chưa kịp nói dứt câu, đã liền bị Cao Phong một phát bẻ gãy cái cổ và chết ngay lập tức.

Trong vòng chưa đầy ba phút, Cao Phong đã giết liên tiếp hai người rồi.

Trước đây, đối với Cao Phong mà nói, quả thực điều này là không bao giờ dám tưởng tượng.

Nhưng lúc này mặc dù Cao Phong đã giết chết hai người, nhưng trong lòng thì không có chút hối hận nào, thậm chí cảm xúc cũng không có một chút dao động.

Có một số người đáng bị giết!

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại Cao Phong đã hiểu được hết hoàn toàn đạo lý này.

“Các anh đừng có tưởng rằng là tôi đang nói đùa các anh nhé.”

Cao Phong từ từ chậm rãi đứng dậy, đi về phía của một thanh niên khác mà cách anh gần nhất.

“Nói, ai đã phái các anh tới.” Cao Phong mở to mắt nhìn tên thanh niên kia.

“Tôi… Thầy của tôi là Hoắc Võ Đống, hai mươi năm trước có thể nhẹ nhàng một tay xử lý Thân Thái Nguyên!”

“Với thực lực của anh nếu như dưới tay của thầy chúng tôi, chắc chắn anh không thể đỡ nổi quá ba chiêu, thầy của tôi chắc chắn sẽ giết chết anh!”

Tên này thanh niên này lần nữa lại nhắc về thầy của anh ta, Cao Phong khẽ nhíu mày.

Xem ra cái người tên Hoắc Võ Đống này đúng là thực lực rất mạnh hơn nữa, ông ta có vị trí rất cao trong lòng của mấy người này.

“Có thể thầy của các anh thực sự rất mạnh, thế nhưng lúc này sống chết của các anh thì sẽ là một tay tôi quyết định!”

Bình luận

Truyện đang đọc