*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong số đó, có vài người công nhân từng vác xi măng cùng với Cao Phong.
Mấy ngày làm việc cùng nhau, họ đều có ấn tượng tốt với anh.
Thấy Cao Phong đang tranh cãi với Mạo Quang Phi, mọi người có chút lo lắng liền đi tới xem.
Nhìn thấy ngày càng nhiều người túm tụm lại xem, Mao Quang Phi muốn xoay người rời đi. Chuyện này mà làm lớn lên thì sẽ không có lợi cho ông ta.
“Nhóc à! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu biết điều thì đừng có ở đây đôi co với tôi nữa.
“Nếu cậu còn một mực tiếp tục, tôi đây sẽ tìm người dạy cho cậu bài học đấy!”
Mao Quang Phi hạ thấp giọng, ngữ khí ông ta tràn đầy sự đe dọa, sau đó ông ta quay người đi về phía bộ phận dự án.
Mao Quang Phi lúc này thực sự khinh thường.
Những người công nhân tầng lớp thấp như Cao Phong, ông không biết đã xử bao tên rồi.
Trước đây, cũng có người đến tìm ông, kết quả là một xu cũng không lấy được.
Ông đã tự mình đưa cho Cao Phong một triệu đã là tận tình tận nghĩa với cậu ta rồi.
"Phù”
Mao Quang Phi đội mũ bảo hộ, vừa đi vừa nhổ
nước bọt.
“Mao Quang Phi, quay đầu lại đây!
Đột nhiên phía sau lưng Mao Quang Phi có
một giọng nói lớn truyền tới, giống như sấm sét
rền vang vậy, cơ thể ông ta run lên trong sự sợ hãi. Cơ thể ông quay lại trong vô thức, nhìn về phía
sau.
"Xoet!"
Vừa quay người lại thì một nắm đấm to như bao cát lao vào mặt ông.
"Bum!"
Nằm đẩm lao tới quá nhanh, quá dứt khoát và đúng trọng điểm khiến cho Mao Quang Phi không kịp phản ứng lại.
Một phát đấm mạnh vào mặt Mao Quang Phi.
“Vèo!”
Nhìn chiếc mũ bảo hộ của Mao Quang Phi đang đội trên đầu bị cú đấm này làm cong queo rồi bay ra ngoài. Chiếc mũ bảo hộ bay bảy tám mét trước khi
đáp xuống đất, sau đó lăn lông lốc năm sáu mét
rồi mời dừng lại. Tất cả công nhân xung quanh đều há hốc m, måt tron tròn.
Một con quỷ hút máu như Mao Quang Phi lại bị đánh?
Chỉ cần nhìn khoảng cách mà chiếc mũ bảo hộ bay ra, là có thể biết cú đấm vừa rồi kinh hoàng như thế nào!
Mao Quang Phi vốn nổi tiếng là bóc lột người khác, trước giờ chưa từng chịu thua trong tay người khác, vậy mà bây giờ lại bị đánh?
Nhận một cú đấm quá mạnh, Mao Quang Phi lúc này loạng choạng lùi vài bước, mới bình thường trở lại.
“Mẹ kiếp!”
Mao Quang Phi lắc đầu, đầu óc có chút choáng váng trước cú đấm này.
Mặc dù rất nhiều công nhân hận Mao Quang Phi tới mức muốn đấm ông ta một trận, nhưng họ chỉ dám nghĩ chứ không dám làm chuyện này.
Nhưng bây giờ, nhìn Mao Quang Phi suýt nữa ngã gục, rất nhiều người đều không kìm được mà khen thầm trong lòng, nhưng họ không dám hét lên.
Nếu như bị Mao Quang Phi ghim hận vậy thì sau này chắc chắn sẽ không còn miếng cơm manh áo nào nữa.
“Ông đứng cho vững đấy, tôi sẽ đánh ông cho xứng bốn trăm nghìn này, đánh xong tôi sẽ rời đi.
Cao Phong trầm giọng, vung tay lên, tát Mao Quang Phi một phát nữa.
"Hay låm!"
Lần này mọi người không kìm được nữa, vui mừng hoan hô.
“Hay! Đánh hay lắm!”
Một người phát biểu, hàng chục người ủng hộ, mọi người đồng thanh tán thưởng.
Nhìn Mao Quang Phi bị đánh, đơn giản là quá đã.
Mao Quang Phi tức giận chửi bởi và giơ chân
đá Cao Phong.
tiếc.
Đôi giày da mũi nhọn lao tới không thương
Tuy nhiên, Cao Phong cũng không né tránh, cũng siết chân phải và lao tới.
"Bum!"
Chân hai người đạp vào nhau, kết quả thể hiện ngay tức khắc.
Cao Phong không nhúc nhích còn Mao Quang Phi lùi về phía sau năm sáu bước, nắm chặt mặt cá chân và gào thét lên.
"Aaaa! Khốn kiếp! Hôm nay tôi sẽ khiến cậu không thể đi nổi!”
“Chú à! Mau dẫn người qua đây!
Mao Quang Phi tức giận nhìn Cao Phong, lấy máy bộ đàm đang đeo ngang hông, hét lên.
Ông ta tác oai tác quái ở đây lâu như vậy, ai dám đụng đến nửa ngón tay của ông chứ?
Hôm nay bị Cao Phong đánh cho một trận tơi bời, có thể tưởng tượng ra cơn tức giận đang dâng trào trong lòng Mao Quang Phi. Thấy có chuyện xảy ra ở đây, càng ngày càng
có nhiều công nhân vây quanh. Trong chốc lát có
hàng trăm người tụ tập.
Ngay cả những người trong phòng thép của ban dự án cũng hoảng hốt, họ vội vã ra ngoài đã xem tình hình.
Thấy hàng trăm công nhân tụ tập lại, họ hoảng sợ.
Cho dù là ở đâu thì điều sợ nhất chính là sự việc tập thể. Khi có quá nhiều người tham gia thì hậu quả sẽ không thể nào mà kiểm soát được.
Đến lúc đó, trách nhiệm này chắc chắn sẽ do các nhà khai thác sẽ phải gánh chịu.
Hôm nay ông chủ khó lắm mới tới đây khảo sát một chuyến. Nếu như nhìn thấy cảnh tượng này, vậy thì cả đám bọn họ sẽ thất nghiệp mất!
"Làm gì vậy?” một người đàn ông trung niên bước tới.
Phía sau ông ta, có rất nhiều giám sát công trường của bộ phận dự án và một số nhân viên quản lý khác, bao gồm cả một số sinh viên thực tập, đang hướng về phía bên này.
Ngoài ra còn có hai cô gái, đó chính là Diêm Tử Đồng và bạn của cô.
“Giám đốc Trương à, hôm nay tôi phải giết tên nhóc này!" Mao Quang Phi trợn trừng hai mắt, vừa lau
máu trên miệng vừa tức giận nhìn Cao Phong.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” giám đốc Trương cau mày hỏi.
Diêm Tử Đồng nhìn thấy cảnh này, muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói vội, cô muốn xem tình hình như thế nào rồi mới nói.
“Hôm qua tôi phát lương cho cậu ta, lúc đó cậu ta cũng đã đếm kỹ rồi. Hôm nay cậu ta mang tờ tiền giả đến đây và nói là tôi đưa cho cậu ta.
“Tôi nói không phải là tiền tôi đưa, cậu ta liền đánh tôi.” gã xấu xa Mao Quang Phi này tố cáo và chửi bởi Cao Phong.
Không có nhiều công nhân tin lời nói của Mao Quang Phi.
Bời vì trước đây, chuyện đưa tiền giả cũng
không phải là việc ông ta chưa từng làm.
Chỉ là trước đó, mọi người đều nhẫn nhịn không nói lời nào mà thôi.
“Là như vậy sao?” giám đốc Trương nhíu mày nhìn Cao Phong.
Cao Phong sờ chóp mũi, không giải thích gì. Họ nói gì là chuyện của họ, chuyện của mình thì cứ làm tốt chuyện của mình là được.
“Hừ! Những người tiểu nhân như ngươi, Mao Quang Phi ta đã gặp rất nhiều rồi, muốn lấy tiền của tôi, không có cửa đâu!” Mao Quang Phi khinh khỉnh nói.
Những chuyện tiền bạc nên nói rõ ràng.
Ngay cả quầy giao dịch ngân hàng cũng dán biển báo, khách rời quầy không chịu trách nhiệm. Cao Phong người lại không nói ra lúc đó, hôm sau mới đến đây, ai tin ngươi chứ?
Chuyện này chính là không có bằng chứng gì
cá.
Chỉ cần Mao Quang Phi không thừa nhận, không ai có thể lấy ra bằng chứng nào cả.
“Quản đốc Mao, có phải ông nhầm rồi không?