Chương 1646
Mà Cao Phong đã chuẩn bị nói rất nhiều thứ, nghe thấy Cao Anh Hạo cầu xin tha thứ, một câu cũng không nói ra được.
Vốn là cùng một nguồn gốc, cớ sao lại chém giết lẫn nhau?
Dù nói thế nào thì anh và Cao Anh Hạo cũng đều là người của nhà họ Cao.
Ông nội của Cao Phong và ông nội của Cao Anh Hạo là anh em ruột.
Cho nên trong thân thể Cao Phong và Cao Anh Hạo cũng chảy chung một dòng máu.
Nhà họ Cao dưới sự dẫn dắt của ông cụ nhà họ Cao đã phồn vinh hưng thịnh, làm sao Cao Phong có thể nhẫn tâm hủy đi dòng máu của ông cụ Cao trong chốc lát được.
Anh càng không muốn ồn ào với đám người Cao Anh Hạo đến tình trạng như bây giờ, thật sự khiến cho tất cả người của Thành phố Đà Nẵng đều chê cười.
Nhưng có một số việc không do bản thân làm chủ.
Anh không muốn như vậy, nhưng anh không thể không làm như thế.
“Anh họ Kình Thiên, thật sự xin lỗi, tôi sai rồi, thật sự xin lỗi…Chúng ta là người thân, là người một nhà chân chính…” Trong mắt của Cao Anh Hạo đầy hoảng sợ, anh ta thận trọng nhìn Cao Phong.
Trong mắt Cao Phong lại đầy thâm thúy, anh yên lặng mấy giây mới nhàn nhạt mở miệng nói: “Chính là bởi vì chúng ta là người một nhà, cho nên cậu đâm sau lưng tôi một nhát mới có thể càng làm lòng người rét lạnh.Vì vậy tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho cậu. Chuyện vô dụng thì đừng nên nói nữa, về phần vận mạng của cậu, chờ tôi ra khỏi phòng ông cụ, tự tôi sẽ có kết luận.”
Hai tay Cao Phong chắp ra đằng sau, anh nhìn cũng không nhìn Cao Anh Hạo, ánh mắt của anh lại nhìn sân sau ở trung tâm đảo.
Đó là chỗ ở của ông cụ Cao khi ông còn sống.
Cao Phong nói xong lời này đã chậm rãi cất bước đi đến sân sau.
Anh tin tưởng thứ ông cụ Cao để lại cho mình, tất nhiên ẩn giấu bí mật động trời.
Tất cả đáp án sẽ được lộ ra vào hôm nay.
Cuối cùng Lâm Vạn Quân có trong sạch hay không rồi mọi chuyện đều sẽ có kết quả.
Hiện trường có hơn mười ngàn người, ánh mắt của bọn họ đều nhìn theo bước đi thong thả của Cao Phong.
Hiện tại trên người Cao Phong có vô số vòng tròn ánh sáng, anh giống như là Hoàng đế thời bấy giờ được hàng chục ngàn người kính ngưỡng.
Cao Phong bước lên từng bước từng bước, ánh mắt của mọi người cũng nhìn theo Cao Phong từng bước.
Những nơi Cao Phong đi qua, tất cả mọi người đều cúi đầu, dù cho là người nhà họ Cao hay khách mời ở Đà Nẵng, toàn bộ đều thành thật cúi đầu.
“Kình Thiên.”
Bỗng nhiên có hai giọng nói vang lên.
Cao Phong quay đầu, đầu tiên anh nhìn bà cụ Cao, sau đó là nhìn một người phụ nữ trung niên xinh đẹp.
Lúc này bên trong ánh mắt của bà cụ Cao giống như khôi phục một ít trong sáng, không giống dáng vẻ đầy mờ mịt như trước đó.
Thay vào đó trong ánh mắt của bà ta là kích động và phấn khởi.
Phấn khởi giống như một đứa trẻ.
Nhìn ra bà ta thật sự cảm thấy kích động phấn khởi khi nhìn thấy Cao Phong trở về.
“Bà nội.”Cao Phong thở dài một tiếng, anh nhẹ giọng gọi một câu.
Thật ra giữa anh và bà cụ Cao cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Thậm chí nói không phô trương thì trong toàn bộ người thân ở nhà họ Cao, Cao Phong chỉ có tình cảm với ông cụ Cao và Cao Tử Hàn. Những người khác với anh mà nói là có cũng được mà không có cũng không sao.
Khi Cao Phong còn bé thì bà cụ Cao đã không thích Cao Phong, có thứ gì tốt bà ta cũng sẽ ưu tiên cho những đứa cháu khác.
Cao Phong cũng hiểu rõ, bà cụ Cao đối tốt với anh, chỉ là bởi vì ông cụ Cao muốn bà ta làm như vậy.
Nhưng dù nói thế nào, bà ta cũng là vợ của ông cụ Cao, yêu ai yêu cả đường đi, Cao Phong không có tình cảm với bà ta nhưng cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt.
Một tiếng bà nội này đã nhanh chóng khiến bà cụ Cao rơi nước mắt.
Sau đó Cao Phong lại chậm rãi quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia.
Người phụ nữ kia đeo vàng đeo bạc, trên dưới cả người trang điểm đẹp đẽ đầy khí chất quý bà.
Bà ta chính là mẹ đẻ của Cao Phong, rõ ràng bà ta đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại được bảo dưỡng vô cùng tốt nên nhìn chỉ giống phụ nữ ba mươi tuổi.
Hiện tại trên mặt bà ta đầy áy náy và hối hận thật sâu.
Ánh mắt Cao Phong bình tĩnh nhìn bà ta một cái, anh không có ý hận cũng không có chút kích động, giống như đối đãi với một người xa lạ.
Trong trí nhớ của Cao Phong, Cao Phong chưa từng gặp qua cha của mình.
Nghe người ta nói, lúc anh còn chưa có kí ức thì cha của anh đã rời khỏi cuộc đời này.
Mà đối với người phụ nữ đã sinh ra mình, Cao Phong vẫn luôn nghi ngờ mình không phải là con trai ruột của bà ta.
Bởi vì không có người mẹ nào không quan tâm con của mình, không hỏi Cao Phong có ăn no mặc ấm, không hỏi Cao Phong có bị người ta bắt nạt hay không?
Cao Phong và Cao Tử Hàn đều là đứa trẻ số khổ không có cha.
Mà so sánh ra, Cao Phong càng giống đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Bởi vì tốt xấu gì Cao Tử Hàn còn có mẹ và bà cụ Cao yêu thương, mà mẹ đẻ của Cao Phong đối đãi với Cao Phong giống như đối đãi người xa lạ.
Khi còn bé Cao Phong vẫn cho là tự mình làm không tốt, là do mình không đủ ưu tú, cho nên mẹ mới ghét bỏ anh.
Nhưng anh nỗ lực cố gắng lấy được một số thành tựu, anh vốn cho rằng sẽ có được một số lời khen ngợi. Nhưng bà ta lại một tay phá hủy thành quả của Cao Phong, còn bảo Cao Phong cút…
Cao Phong đã hiểu một điều.
Dù cho mình có làm thế nào cũng không thể lấy được niềm vui của bà ta, anh càng không muốn hy vọng xa vời bà ta có thể đối tốt với mình.
Sau đó Cao Phong cũng nhận ra, anh không còn tỏ ra ưu tú, không còn dẫn đầu mọi chuyện như trước.
Tất cả tiến bộ đều chỉ có một mình ông cụ Cao biết, những người khác đều nghĩ Cao Phong là một cậu ấm ăn chơi rồi chờ chết.
Bao gồm cả mẹ đẻ của Cao Phong.
“Tôi cám ơn bà đã sinh ra tôi.” Cao Phong chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy đã tiếp tục cất bước đi lên đằng trước.
Nghe thấy lời Cao Phong nói, tinh thần người phụ nữ kia bị chấn động mạnh mẽ, thân thể bà ta càng không nhịn được run rẩy một trận.