Chương 2971
Mười hai người cười nhạo Long Tuấn Hạo, căn bản không thèm đặt anh vào trong mắt.
Mà mười cô gái ở đằng sau lưng bọn họ cũng khoanh tay trước ngực, mặt đầy vẻ khinh thường.
Ánh mắt các cô nhìn về phía Long Tuấn Hạo tựa như là ánh mắt đang nhìn đồ đần vậy.
Cao Phong ở phía xa cũng chú ý tới tình huống ở bên này, không nhịn được mà khẽ nhíu mày.
Nhưng anh cũng không vội đi sang mà chỉ chú ý quan sát tình huống bên này.
“Cậu Phong, không biết cậu có từng nghe nói về cậu chủ Duy ở Thành phố Đà Nẵng chưa.” Lâm Vạn Quân cũng đi tới bên cạnh Cao Phong, nhẹ giọng nói.
Khi nhắc đến Viên Hoàng Duy, trong mắt Lâm Vạn Quân cũng tràn đầy vẻ nặng nề.
“Trước đó tôi đã từng nghe nói đến, hình như bị điên thật đúng không?” Cao Phong gật nhẹ đầu hỏi.
Lâm Vạn Quân nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Địa vị thật sự rất cao…”
Cao Phong khẽ nhíu mày hỏi: “So với nhà họ Diệp ở Thủ đô thì sao?”
“Đương nhiên là không sánh bằng nhà họ Diệp, nhưng núi cao hoàng đế xa…”
“Đồng thời, Trung tướng Long và cha đẻ của bà chủ Tuyết Mai cũng chỉ là chiến hữu của nhau thôi…” Lâm Vạn Quân trầm giọng nói.
Cao Phong nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, ý của Lâm Vạn Quân cũng rất đơn giản.
Ở Thủ đô, đương nhiên là nhà họ Diệp có quyền thế ngập trời, nhưng dù sao ở đây cũng là Thành phố Đà Nẵng, rất nhiều chuyện dù bên trên có mệnh lệnh nhưng bên dưới cũng có đối sách.
Quan trọng nhất chính là, Kim Tuyết Mai chỉ là người quen cũ của Diệp Thiên Long, chưa chắc có thể dùng hết sức để giúp đỗ Cao Phong.
“Thôi không sao, chỉ cần bọn họ không quá đáng thì đừng quan tâm tới bọn họ.”
“Sau này chừng nào có thời gian tôi sẽ tự mình tìm hiểu về thể chế của Thành phố Đà Nẵng bên này rồi đích thân đi tìm bọn họ nói chuyện sau.” Cao Phong phất tay áo, cũng không phải là cỡ nào để ý.
Lâm Vạn Quân “ừm” một tiếng rồi cũng không nói thêm gì nữa.
“Cậu Duy, đã tới rồi thì mau ngồi xuống đi.”
“Hôm nay là nghi thức kế nhiệm chức chủ nhà nhà họ Cao, chúng ta cũng tham gia náo nhiệt đi.”
Nhiều người bắt đầu cảm thấy bầu không khí hơi là lạ, vội vàng đi lên giúp đỡ.
Ngay cả Mai Hoàng Thiên cũng đi lên phía trước, mỉm cười nói.
Mặc dù hiện tại bọn họ đã trở thành cấp dưới của Cao Phong, đi theo anh nhưng bọn họ vẫn không dám đắc tội với Viên Hoàng Duy!
Cho nên lỡ như Viên Hoàng Duy xung đột với Cao Phong thì bọn họ sẽ không dám giúp ai, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất gượng gạo.
Đương nhiên cũng có không ít người mong chờ Viên Hoàng Duy gây sự với Cao Phong.
Không phải Cao Kình Thiên rất tài giỏi lợi hại à?
Không phải anh ép chúng tôi phải quỳ xuống dập đầu với anh sao?
Nếu anh giỏi thật thì hãy thử đến đắc tội cậu chủ Duy có địa vị cao quý này thử xem nào?
Nếu Cao Phong thật sự động vào Viên Hoàng Duy, vậy bọn họ mới thật sự phục Cao Phong lợi hại!
“Ha ha, nghi thức chủ nhà cái gì chứ, đơn giản chỉ là rác rưởi từ xã hội phong kiến thời xưa.”
Viên Hoàng Duy hơi bĩu môi rồi định đi vào bên trong.
Xung quanh là những ông cụ đã sống lâu đời ở Thành phố Đà Nẵng chen chúc ở bên người Viên Hoàng Duy, trông giống như sao vây quanh trăng.
“Long Tuấn Hạo này có thể tha thứ cho bất kì ai, nhưng những kẻ ngu xuẩn thì không!”
“Nếu anh cảm thấy mình có thể đợi tiếp thì hãy đợi.”
“Nếu anh cảm thấy không đợi nổi thì hãy cút về đi.”
“Anh nói ghét chỗ này nhưng vẫn đi vào trong không chịu đi ra, anh thấy bản thân anh có hèn không?”
Long Tuấn Hạo càng nghe càng bực mình, lúc này không nhịn nữa mà đáp lại Viên Hoàng Duy một câu.
Lần này, Liễu Tông Trạch cũng không ngăn cản Long Tuấn Hạo.
Anh ta cũng ghét Viên Hoàng Duy, vô cùng khó chịu với thái độ không kiên nhẫn của anh ta.
“Cộp!”
Viên Hoàng Duy dừng bước, chậm rãi xoay người lại nhìn về phía Long Tuấn Hạo.
Nhìn khắp Thành phố Đà Nẵng, đa số không có ai dám chỉ vào mũi Viên Hoàng Duy rồi mắng anh ta là đồ ngốc.
Long Tuấn Hạo là người đầu tiên.
Viên Hoàng Duy khẽ nhíu mày, liếc qua đồng hồ trên tay Long Tuấn Hạo, không nhịn được bĩu môi.