RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2040

Tuy nhiên khi đối mặt với những người giả tạo này, Trọng Dương Bình liền khôi phục vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng như trước đây.

“Tôi cũng không định ngồi trong phòng này tôi chỉ muốn nói vài câu sau đó sẽ rời khỏi liền.”

Trọng Dương Bình đứng ở trong, âm thanh nhàn nhạt nói.

Cha của Thương Tuấn Hồng ban đầu sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nở một nụ cười thật tươi, thật cẩn thận hỏi: “Sĩ quan Trọng, đây là… Có chuyện gì muốn nói đây ạ?Chúng ta cùng nhau vào trong phòng ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.”

“Không cần! Nhà họ Thương và nhà họ Lê mấy người dám liên thủ với nhau để hại bạn của tôi, tôi sợ nếu tôi bước vào nhà chắc là cũng không có kết cục gì tốt đẹp.” Trọng Dương Bình nói một cách đầy ẩn ý.

Nghe được những lời này từ chính miệng của Trọng Dương Bình, mấy người bọn Thương Tuấn Hồng đều bị sốc cả lên.

Lời nói này của Trọng Dương Bình rõ ràng là cố ý nói trước mặt họ, không những vậy, trong lời nói còn có sự tức giận của anh ta nữa!

Điều quan trọng chính là người bạn của Trọng Dương Bình là ai chứ?

Hai người bọn họ kết hợp làm ăn với nhau bấy lâu nay, đã từng đối phó với quá nhiều người để tranh giành làm ăn trên thương trường, căn bản không nhớ rõ hết!

“Sĩ quan Trọng, Sĩ quan Trọng, cậu bình tĩnh đừng nóng giận nữa, chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Chắc chắn là có người đang đổ oan cho chúng tôi.”

“Chúng ta nếu biết bạn của cậu là ai, cho chúng tôi mười lá gan chúng tôi cũng thực sự không dám đâu, thực sự là chúng ta cũng không dám có hành động lỗ mãng!” Cha của Thương Tuấn Hồng vội vàng nói.

“Đúng đúng đúng, nhất định có hiểu lầm!”

Lê Tiểu Quyền và mấy người kia liên tục gật đầu.

“Sĩ quan Trọng, không biết người bạn hủ của cậu, cậu ấy họ gì?” Cha của Thương Tuấn Hồng cẩn thận hỏi.

“Cậu ấy tên Cao Phong.”

Miệng của Trọng Dương Bình vừa thốt ra năm chữ khiến cho đầu của đám người Thương Tuấn Hồng ong ong một tiếng, cả người như bị điện giật, sau đó đứng yên tại chỗ một lúc lâu như bị chôn chân tại đó vậy.

Cao Phong, câu ta thực sự quen biết Trọng Dương Bình, hay thực sự là bạn bè thân thiết của Trọng Dương Bình?

Chuyện này làm sao có thể? Cậu ta không thể làm được như vậy.

Thân phận của Trọng Dương Bình là gì chứ, cái thằng ranh con như Cao Phong chân ướt chân ráo thì làm gì có tư cách quen biết được một đại nhân vật có tiếng tăm đến như vậy chứ? Thật vô lý.

“Sao, mấy người không quen biết cậu ấy à?” Trọng Dương Bình điềm đạm hỏi.

“Biết, biết, biết…” Cha của Thương Tuấn Hồng liên tục gật đầu.

“Chú Trọng, phải không? Chú không muốn gặp mặt Cao Phong một chút sao? Cậu ta đang ở nhà họ Gia Cát để chúc mừng sinh nhật đấy.” Thương Tuấn Hồng khẽ nhíu mày hỏi.

“Hỗn xược! Dám mạnh miệng lên tiếng trước mặt tôi à? Chuyện của Trọng Dương Bình đây muốn gặp ai, còn cần phải báo cáo hay hỏi ý cậu sao?”

Cha của Thương Tuấn Hồng liền đứng dậy tát cậu ta một cái, ngăn Thương Tuấn Hồng lại. Sau đó, ông ta nhìn sang Trọng Dương Bình, vẻ mặt cười thật tươi, lễ phép nói: “Sĩ quan Trong à, cậu đừng để bụng nó nhé, nó chỉ là một đứa nhóc mới lớn còn chưa hiểu chuyện…”

Cha của Thương Tuấn Hồng cũng không phải là kẻ ngốc, ông ta còn biết phân tích thế cục như thế nào.

Trọng Dương Bình nói Cao Phong chính là bạn của anh, cho nên mặc kệ có phải hay không thì đều phải tỏ ra thái độ nhường nhịn, kính cẩn trước Trọng Dương Bình.

Cao Vũ, đúng là một tên đáo để. Có quý nhân che chở như vậy thì sau này ai dám động đến cậu ta nữa.

Cho nên lời nói của Trọng Dương Bình như vậy chính là một lý do thoái thác thôi.

Đối với những lý do sâu xa hơn, Trọng Dương Bình sẽ cho bọn họ câu giải thích sao?

Bọn họ chỉ cần biết, không thể động vào Cao Phong, nhiêu đó là đủ rồi!

“Lúc trước chúng tôi thực sự không biết Cao Phong là bạn của cậu. Ai nha, lần này thật là mưa to chảy vào Long Vương miếu rồi! Hiểu lầm, đều là hiểu lầm!”

“Sĩ quan Trọng, cậu cứ yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ cùng với Cao Phong cậu ấy làm sáng tỏ mọi hiểu lầm, cùng nhau làm bạn bè của nhau!” Cha của Thương Tuấn Hồng vội vàng nói.

“Đúng đúng đúng, cùng nhau làm bạn bè tốt!” Hai cha con Lê Tiểu Quyền cùng nhau đồng thanh nói.

Nhưng mà, Trọng Dương Bình lại hơi hơi xua tay, nói: “Bạn tốt thì không cần, cùng lắm…”

Trọng Dương Bình nói một câu cùng lắm này khiến cho cả một lúc bốn người đều vô cùng kinh sợ, trong lòng như muốn trào ra nước mắt vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc