Chương 1534
Giọng nói của Long Tuấn Hạo vang lên, cái đầu trọc lốc cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhìn Long Tuấn Hạo đầy khí thế, lại nhìn thấy khẩu súng đen ngòm trong tay anh ta, tất cả mọi người đều cảm thấy rụn sợ, “Tạch tạch tạch tạch!”
Long Tuấn Hạo không phí lời mà thẳng tay xả đạn xuống hội trường.
Tất cả mọi người đều luống cuống, vội vàng chạy ra khỏi cửa, nhường chỗ cho người nhự Long Chí Nghiệp.
Đám cưới của Cao Phong hôn lễ, những người đi sau Cao Bằng thậm chí còn không đủ tư cách tham gia.
Kim Ngọc Dung trừng lớn mắt nhìn cảnh này, sau đó hô to một tiếng: “Cao Phong rốt cuộc cậu là người hay là ma?”
“Mặc kệ cậu là người hay là ma, cậu có súng, thì cậu chủ Bằng cũng có súng! Cậu giành lại quyền lực ở thành phố Huế một lần nữa, điều đó là không thế!”
Trong lòng Kim Văn Khang run rẩy, cũng vô thức hô một câu: “Điều đó là không thểt”
Cao Phong khẽ nhíu mày, anh không muốn giải thích chút nào, xua tay nói: “Giết.”
“Hít!”
Rất nhiều người đều đồng loạt hít khí lạnh.
Cao Phong lúc này thật sự rất khác Cao Phong mấy tháng trước! Khí thế toàn thân lạnh lẽo, tràn đầy sát khí.
Trong thời gian mấy tháng qua, đến tột cùng anh đã trải qua những gì? “Cao Phong.”
Kim Tuyết Mai vô thức hô một tiếng, vẻ mặt cô hơi không đành lòng.
Dù nói thế nào, Kim Văn Khang và Kim Ngọc Dung này cũng đều là người nhà họ Kim, Kim Nhạc Sơn và Kim Văn Khang là anh em ruột của Kim Ngọc Hải.
“Giữ lại cũng toàn kẻ gây họa, giết.”
Cao Phong lạnh lùng nói.
Không chút do dự, lúc này Long Tuấn Hạo lập tức thay một băng đạn, kéo chốt an toàn một lân nữa.
“Cao Phong, hôm nay anh muốn kết hôn với Tuyết Mai?”
“Đừng để máu của họ làm ô nhiễm hôn lễ của mấy người.”
Kim Ngọc Hải khuyên một câu.
Cao Phong hơi do dự một chút, sau đó khoát tay.
Long Tuấn Hạo hiếu được, thu vi trùng, dẫn theo mấy người bước lên trước.
“Mấy người muốn làm gì? Cậu chủ Bằng sẽ không bỏ qua cho đám mấy người!”
Cho tới bây giờ Kim Ngọc Dung vẫn đang nghĩ về Cao Bằng.
“Ha ha, cô muốn tìm anh? Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Long Tuấn Hạo cười lạnh lùng, một bạt tai quăng tới, sau đó trực tiếp khống chế Kim Ngọc Dung kéo ra khỏi cửa.
Kim Nhạc Sơn, Kim Văn Khang, cùng với Kim Hồng Vũ đều bị khống chế mạnh mẽ, bị lôi ra khỏi cửa như tha chó chết.
Kim Văn Khang và Kim Ngọc Dung vốn đang ở hét to, nhưng ngậm miệng ngay lập tức khi vừa đến cửa.
Bọn họ đã nhìn thấy gì? Lúc này bên ngoài cửa khách sạn đã bị vô số chiếc xe sang trọng phủ kín.
Và trên những khoảng đất trống đó, còn lại là những người đang đứng thẳng.
Trên cánh tay vài người cột băng màu đỏ, vài người cột băng màu xanh, vài người đeo bao tay trắng.
Hai chữ Phong Mai hội tụ, biến thành một mảng đại dương xanh xen lẫn đỏ.
Tổng số người chắc chắn không dưới hai nghìn năm trăm người! Đó là cảnh tượng cỡ nào? Từ bên ngoài khách sạn, nhìn thoáng qua không thấy bờ, phóng tâm mắt nhìn ra xa đều là bóng người rậm rạp chằng chịt.
Đây là sức mạnh của Cao Phong! Nhìn thấy cảnh này, ai còn dám nói nửa không phục? Sợ rằng những người này, một người một bãi nước miếng là có thể trực tiếp nhấn chìm họ.
“Không ép được, anh ta, không ép được.”
Kim Nhạc Sơn thở dài một tiếng, người lập tức già đi hơn mười tuổi, ngã quỵ trên mặt đất.
Lúc này, trong đại sảnh, mấy người Long Chí Nghiệp đã cất bước đi vào, ngôi ở vị trí tân khách.
Những người ở đây trước đây, bao gồm cả đám người Kim Nhạc Sơn đều đã bị dọn sạch.
Chỉ có Kim Ngọc Hải, còn có Kiêu Thu Vân vẫn đứng trong đại sảnh như cũ.
Ánh mắt Kiều Thu Vân vô cùng phức tạp nhìn Cao Phong, cô cho rằng Cao Phong sẽ mắng cô thậm chí sẽ đánh cô, thậm chí còn trừng mắt với cô.
Nhưng rõ ràng là cô đã nghĩ quá nhiều.