Chương 2904
“Chàng trai, cậu làm gì vậy?”
Đôi vợ chồng trung nhiên sửng sốt, sau đó liền vội vàng muốn đỡ Liễu Tông Trạch dậy.
Nhưng đôi tay vốn đã đưa ra lại không dám chạm vào Liễu Tông Trạch.
Bọn họ hiểu rõ ràng, đây là Liễu Tông Trạch, là cấp dưới đắc lực của Cao Phong, địa vị cao vô cùng.
“Mỹ Lệ, là bạn của con.”
Liễu Tông Trạch quỳ gối dưới đất, ngửa đầu, nghiến chặt răng nói.
“Bộp!”
Đôi vợ chồng trung niên chợt sửng sốt, sau đó liếc nhìn nhau, không nhịn được mà thở dài.
Liễu Tông Trạch nói tới đây thì bọn họ đã hiểu rõ ngọn nguồn của cuộc nói chuyện.
“Em ấy, là một cô gái tốt.”
“Bọn con dính dáng đến anh ta nên Cao Anh Hạo uy hiếp em ấy, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ thì phải bắn chết bọn con.”
“Con bé, không thể không làm vậy!” Cặp vợ chồng trung niên mới chốc đã rơi lệ đầy mặt, vô cùng áy náy.
“Em ấy, em ấy mất rồi.” Trong mắt Liễu Tông Trạch cũng giàn giụa nước mắt, sau đó khẽ nói.
“Gì cơ?”
Đôi vợ chồng trung niên sửng sốt trợn to mắt, trong lòng lại nảy lên, không thể tin nổi mà nhìn Liễu Tông Trạch.
“Là con giết.” Liễu Tông Trạch nghiến răng nói thật.
“Cậu!” Đôi vợ chồng trung niên lần nữa trợn mắt, hơi thở hổn hển nháy mắt trở nên dồn dập.
“Nếu hai người không chê, Liễu Tông Trạch con sau này, là con trai của hai người.”
“Con sẽ phụng dưỡng hai người. Sau khi hai người qua trăm tuổi, con sẽ vì hai người mặc áo tang báo hiếu.”
Liễu Tông Trạch chậm rãi cắn môi, nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc.
“Đứa con gái đáng thương của tôi!”
Người đàn ông trung niên thở dài, sau đó trợn trừng mắt, ngã sang một bên.
“Ông, ông ơi!”
Người phụ nữ trung niên vội vàng tiến tới đỡ, kêu to mấy tiếng.
Liễu Tông Trạch cũng vội vàng đứng lên, sau đó cho người đưa cặp vợ chồng trung niên đi sang hòn đảo phía Bắc của nhà họ Cao để cứu chữa.
“Ông Quân, những vệ sĩ nhà họ Cao này nên xử lý như thế nào?”
Long Tuấn Hạo với đôi chân khập khiễng chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Vạn Quân hỏi.
Lâm Vạn Quân chậm rãi quay đầu, nhìn những vệ sĩ nhà họ Cao còn sót lại kia.
Nhìn sơ qua, vẫn còn gần mười ngàn người.
“Haiz!”
Lâm Vạn Quân bỗng nhiên thở dài.
Những người này chắc chắn không thể nào giết hết toàn bộ được.
Tàn sát hết mười ngàn người, cuối cùng cũng không thể xảy ra ở nơi như Việt Nam được.
Nếu làm vậy, dù có nhà họ Diệp chống lưng, thì Cao Phong cũng không thể thoát khỏi trừng trị của pháp luật.
“Sa thải đi, để bọn họ rời khỏi vùng biển của nhà họ Cao, ở bên ngoài tự sinh tự diệt.”
Đúng lúc ấy thì Cao Phong chậm rãi đi đến, nói với Long Tuấn Hạo.
Cao Phong lúc này đã khôi phục lại bình tĩnh, nhìn chẳng có gì khác so với bình thường.
“Vâng, tôi biết rồi.” Long Tuấn Hạo vội vàng gật đầu.
Sau đó, Long Tuấn Hạo gọi hai người trợ thủ tới rồi sắp xếp mọi việc đâu vào đó.
Hai người phụ tá dẫn theo những binh sĩ Phong Hạo từ từ sa thải những vệ sĩ nhà họ Cao kia.
Tóm gọn lại là, nơi này, chắc chắn là không thể để bọn họ ở lại.
“Cậu chủ Kình Thiên, chúng tôi không muốn đi đâu! Để chúng tôi ở lại đây đi.”
“Đúng đó cậu chủ Cao Phong, vừa rồi tôi cũng không có nổ súng mà.”
Trong quá trình sa thải, vẫn còn nhiều người không ngừng cầu xin tha thứ, muốn Cao Phong cho họ ở lại đây.
Nhưng mà, sao có thể được chứ?