RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Kim Tuyết Mai cũng gặp ác mộng, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Cao Phong. “Đừng lo lắng, ngày mai anh sẽ đến đúng giờ dự tiệc sinh nhật của bà nội”

Lời nói của Cao Phong ngắn gọn, Kim Tuyết Mai chưa kịp hỏi lại đã cúp điện thoại.

Đứng trước bệ cửa sổ, Kim Tuyết Mai nhìn ánh sáng chói lọi trên đỉnh núi Bồng Thiên, như thể cô vẫn có thể nhìn thấy Cao Phong.

Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng cũng rất tin tưởng. Cô tin rằng những gì Cao Phong đã hứa, anh sẽ thực hiện được.

Biệt thự cấp năm của khu dân cư cao cấp Bồng Thiên. Một phút trôi qua, năm mươi tên lính đánh thuê khát máu đã bị đánh gục xuống đất.

Vũ khí trong tay bọn họ cũng bị Cao Kim Thành thu lại. Về phần binh sĩ của nhà họ Cao, bởi vì áo giáp chống đạn của nhà họ Cao nên là bọn họ không có tổn thất nặng.

Cho dù có chấn thương cũng chỉ là chấn thương nhỏ, không có vấn đề gì lớn. Đối mặt với thủ đoạn của Cao Phong, Long Chí Minh và Tưởng Hưng Thịnh, bao gồm cả Tưởng Khải Minh, đều bị sốc không nói nên lời.

Cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy thực lực của Cao

Phong.

Mặc dù Long Tuấn Hạo đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng như vậy, nhưng thuộc hạ của anh ta không có ở đây, Cao Phong lại phải người tới cứu bọn họ, ân tình này thật đáng quý!

Đây đúng là hạn hán gặp mưa rào, có thể gọi là mưa đúng lúc!

Và Huyền Anh sau một phút chống cự, với ánh mắt kinh ngạc cũng đang nhìn chằm chằm vào tất cả những việc này. “Nói cho tôi biết, ai mới là người kiểm soát sống chết hả?” Cao Phong nhẹ giọng nói, chui vào lỗ tại mọi người giống như âm thanh ở trên trời giáng xuống.

Huyền Anh không nói nên lời, hơi cúi đầu xuống, sau đó đột nhiên duỗi tay ra, giơ súng lục chĩa vào Cao Phong. “Nhìn lại trái tim của anh đi.” Cao Kim Thành cười lạnh, đột nhiên nói. Huyền Anh sửng sốt, lập tức nhìn về vị trí trái tim.

Ở nơi đó, lúc này đang có một chấm nhỏ màu đỏ, đang chiếu thẳng vào vị trí trái tim của Huyền Anh.

Vào lúc này, Huyền Anh và Long Tuấn Hạo trừng to mắt, hít một hơi thật sâu. “Mẹ nó! Cao Phong đúng là oai phong! Diều đến đây một tay bắn tỉa sao?” Long Tuấn Hạo thốt lên.

Đối với những người như Huyền Anh và Long Tuấn Hạo, những người suốt ngày phải đối mặt với vũ khí nóng, thần kinh của họ cực kỳ nhạy cảm.

Tia hồng ngoại trên khẩu súng bắn tỉa này, bọn họ nhìn qua là đoán ra được.

Huyền Anh lúc này đang bị một khẩu súng bắn tỉa nhắm vào.

Không ai dám nghi ngờ sức mạnh khủng khiếp của một khẩu súng bắn tỉa, một vũ khí nóng giết người chỉ bằng một phát bắn. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Bị tia hồng ngoại nhắm vào, Huyền Anh không dám nhúc nhích, ánh mắt khẽ động, cố gắng xác định vị trí của người bắn tỉa. “Súng trường bắn tỉa tự động M99 có tầm bắn hiệu quả một nghìn năm trăm mét, tốc độ bắn ban đầu tám trăm mét trên giây. Trong vòng hai giây, tôi đã nói trúng tim thì không thể vào đầu được, anh có thể thử xem. Cao kim Thành cười ẩn ý. Nhìn Huyền Anh, nói. “Không thể! Việt Nam các người không có vũ khí mạnh mẽ như vậy được!” Huyền Anh không tin điều đó một chút nào.

Cao Kim Thành cười nói: “Thực lực của Việt Nam ngoài sức tưởng tượng của anh”

Huyền Anh không nói nên lời, như thể anh ta đã chấp nhận số phận của mình, từ từ hạ khẩu súng lục xuống. Nhưng trong giây tiếp theo, Huyền Anh nhanh như sét, giơ khẩu súng lên và bắn về phía đỉnh biệt thự. “Bùm!” Một viên đạn xẹt qua vai Cao Phong, nhưng Cao Phong không hề động đậy. “Bùm bùm bùm!”

Những viên đạn được bắn ra từ họng súng của Cao Kim Thành, và trực tiếp bắn chết Huyền Anh.

Lần này, Cao Phong không có ngăn cản anh ta.

Những người như Huyền Anh, nếu để họ rời đi thì có thể bọn họ sẽ quay trở lại báo thù điên cuồng hơn!

Lúc này, toàn bộ binh đoàn lính đánh thuê khát máu đã bị tiêu diệt, mặc dù trong tương lai, nếu bị binh đoàn lính đánh thuê khát máu phát hiện, chắc chắn sẽ đến báo thù.

Nhưng chuyện đấy để về sau hằng nói, điều quan trọng nhất là loại bỏ nguy hiểm hiện tại.

Trên người Huyền Anh bị găm rất nhiều viên đạn, trên miệng phun ra máu tươi, sau đó anh ta trợn to hai mắt rơi xuống đất.

Chết không nhắm mắt

Với sự ngã xuống của Huyền Anh, thành viên cuối cùng của lính đánh thuê khát máu cũng đã chết.

Tất cả những nguy hiểm đã được loại bỏ. “Mẹ nó, anh bạn, tại sao anh không sử dụng tay bắn tỉa chứ?” Long Tuấn Hạo nghi hoặc hỏi.

Cao Kim Thành liếc nhìn Long Tuấn Hạo nói: “Anh nghĩ dễ dàng có như vậy sao?”

Sau đó, một binh sĩ nhà họ Cao đứng sau đám đông đã vươn tay ném tia laser hồng ngoại vào

Loại laser này rất giống với loại trên súng bắn tỉa, đây là giả vờ.

Long Tuấn Hạo ngẩn người, im lặng vài giây rồi mới nói: “Tuyệt vời! Tôi đã học được một chiều khác! Chiến tranh không ngại dối lừa!” “Cậu chủ Phong!” Cao Kim Thành dẫn binh sĩ nhà họ Cao cúi đầu chào hỏi Cao Phong.

Khóe miệng Cao Phong mỉm cười, hỏi Cao Kim Thành: “Vết thương của anh đã khá lên chưa?" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Cao Kim Thành vội vàng gật đầu, trả lời: “Y học của dòng họ cực kỳ tiên tiến, nên không có vấn đề gì lớn” “Nghe nói cậu chủ Phong cần người, nên tôi lập tức tới đây!”

Mặc dù lúc này vết thương vẫn chưa lành hẳn nhưng hoạt động không có vấn đề gì.

Phải nói nhà họ Cao quả thực rất mạnh, chỉ mất vài ngày là có thể để Cao Kim Thành ra khỏi giường bệnh. Nếu không nhờ các phương pháp y học tiên tiến của nhà họ Cao, Cao Kim Thành sẽ phải nằm trên giường ít nhất nửa tháng. “Vậy thì tốt.” Cao Phong cười nhạt một tiếng, quay lưng rời khỏi nóc biệt thự, biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Cao Kim Thành không nói nhiều, dẫn theo mấy chục binh sĩ nhà họ Cao, bắt đầu xử lý chuyện tiếp theo.

Nếu không, một khi xác chết của rất nhiều lính đánh thuê khát máu bị phía trên tìm thấy, nhất định sẽ đáng trách!

Long Chí Minh im lặng trong hai phút, sau đó ông ta thở dài, rồi bước ra khỏi cổng biệt thự.

Còn Long Tuấn Hạo thì chần chừ một chút, anh ta không đuổi theo Long Chí Minh. “Hội trưởng Chí Minh, anh đang làm gì vậy?” Tưởng Hưng Thịnh hét lên. “Thực hiện lời hứa với cậu Phong” Long Chí Minh nói mà không nhìn lại, sau đó trực tiếp đưa Long Tuấn Hạo đi về phía tầng cao nhất biệt thự.

Tưởng Hưng Thịnh sửng sốt và có chút do dự. Một người đàn ông trung niên phía sau thở dài, nói: “Anh Hưng Thịnh, anh còn chưa hiểu sao?" “Nếu cậu Phong muốn, cậu ấy có thể đánh bại tất cả chúng ta trong một đêm. Có thể đi theo một người quyền lực như vậy đã là vinh dự của chúng ta rồi!”

Người đàn ông trung niên nói xong lời này, cũng theo chân Long Chí Minh lao thẳng lên đỉnh núi. “Nếu không có cậu Phong, tôi sẽ không bao giờ gặp lại con mình nữa. Người phụ nữ mới gọi điện về nhà, không ngại đi giày cao gót mà chạy theo. “Ân cứu mạng, suốt đời khó quên.

Ngày càng có nhiều người chạy về phía đỉnh núi. Trong lòng Tưởng Hưng Thịnh thực sự đồng ý, nhưng chẳng qua là có chút mất mặt.

Bây giờ nhìn thấy cảnh này, nếu còn chần chừ thì đúng là một kẻ ngốc. “Ba, Cao Phong, không, anh Phong, nhà họ Tưởng chúng ta phải thuần phục!” trầm giọng nói.

Sắc mặt Tưởng Khải Minh tái nhợt, Chân của anh ta vẫn đang chảy rất nhiều máu, chẳng mấy chốc anh ta sẽ ngất xỉu vì bị mất máu. “Ba đưa con đi bệnh viện đã! Sau đó đến tìm cậu Phong để nhận tội!” Vẻ mặt Tưởng Hưng Thịnh vô cùng lo lång. “Để đó cho tôi!” Cao Kim Thành tiến lên đỡ lấy Tưởng Khải Minh. “Các anh?” Tưởng Hưng Thịnh có chút khẩn trương.

Bình luận

Truyện đang đọc