RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4359

Trước khi Liễu Tông Trạch đóng cửa, lại chậm rãi ngừng lại.

“Anh Phong, tôi chỉ muốn nói, bất kể là tình huống như thế nào đi chăng nữa, anh cũng đừng hấp tấp, nhất định phải giải quyết càng lý trí càng tốt.”

“Khi con người đang tức giận, sẽ đánh mất đi lý trí, sẽ gây ra những chuyện mà hối tiếc cả ngàn lần, tựa như lúc tôi còn ở thành phố Hà Nội vậy.”

“Là anh em, tôi chỉ không muốn sau này anh phải hối hận.”

Liễu Tông Trạch quay đầu nhìn Cao Phong với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Tôi biết.”

Cao Phong châm một điếu thuốc, phất tay.

“Đương nhiên nếu như anh thực sự bốc đồng, làm ra những chuyện không có lý trí.”

“Liễu Tông Trạch tôi đây, và cả Long Tuấn Hạo sẽ đi theo mà không do dự.”

“Cho dù là bốc đồng lên núi đao, xuống biển lửa, các anh em cũng sẽ đi cùng anh.”

“Cho nên anh hãy nhớ kĩ, chúng tôi là chỗ dựa kiên cố nhất của anh.”

Sau khi Liễu Tông Trạch nói xong, anh ta nhẹ nhàng đóng cửa và rời khỏi phòng.

Còn Cao Phong thì sững sờ đứng tại chỗ, cẩn thận suy nghĩ những gì Liễu Tông Trạch đã nói.

Bọn họ, quả thực là chỗ dựa vững chắc nhất của Cao Phong.

Bất kể lúc nào, Cao Phong vẫn sẽ có họ đồng hành.

Nhưng chính vì bọn họ tình nguyện làm chỗ dựa lớn nhất của Cao Phong nên trước khi Cao Phong muốn làm bất cứ chuyện gì, anh đều phải nghĩ đến họ.

Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Cao Phong từ từ tiêu tán.

Đúng vậy!

Anh không thể xúc động!

Bởi vì nếu anh bốc đồng thì cả trăm ngàn người sau lưng anh cũng sẽ bốc đồng theo.

Đến thời điểm đó, người chịu ảnh hưởng không chỉ có anh, mà là cả những người ở phía sau nữa!

Cao Phong, không thể không cân nhắc chuyện này.

Một lúc sau, Cao Phong chậm rãi cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số gọi đi.

“Alo, là Cao Phong sao?”

Ngay khi cuộc gọi được thực hiện, rất nhanh đã có người bắt máy.

“Cha, trước đây cha gọi điện thoại cho con.”

Cao Phong bình thản lên tiếng, sau đó hỏi qua điện thoại.

Diệp Thiên Long ở đầu dây bên kia cũng không vội vã cất lời.

Ông ta muốn thông qua giọng điệu của Cao Phong để phán đoán đại khái tình hình hiện tại.

“Bây giờ trận chiến đã kết thúc rồi, phải không?”

Diệp Thiên Long im lặng vài giây, sau đó chủ động hỏi.

Mà thật ra trong lòng ông ta đang thở dài một tiếng.

Nếu như Cao Phong tìm được Kim Tuyết Mai, chắc chắn anh sẽ rất vui vẻ nói cho ông ta chuyện này trước tiên.

Nhưng sự thật không phải là như vậy. Cho nên trong lòng Diệp Thiên Long cũng đã có chút suy đoán.

“Đã chiến đấu xong, con đánh xong cả Tây Vực rồi.”

Cao Phong ừ một tiếng, sau đó nhẹ nhàng giải thích. Như thể vấn đề này không có gì đáng nói cả.

“À… ừm…”

Diệp Thiên Long thử nhiều lần và muốn hỏi xem đã tìm thấy Kim Tuyết Mai chưa. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không hỏi ra.

“Vậy con còn chuyện gì muốn nói với cha không?”

Diệp Thiên Long do dự vài giây, vẫn hỏi một cách uyển chuyển.

“Không có.”

Cao Phong nhẹ nhàng lắc đầu.

Xen lẫn trong giọng nói bình thản kia là sự bất lực cùng cay đắng.

Diệp Thiên Long thở dài một hơi, trong thoáng chốc lòng ông ta như bị kim đâm. Nhưng ông ta cũng không dám nói thêm lời nào, bởi vì Cao Phong yêu Kim Tuyết Mai đến cỡ nào, ai cũng có thể nhìn ra. Chỉ cần có chút biện pháp, Cao Phong cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để cứu Kim Tuyết Mai ra. Cho nên, Diệp Thiên Long không dám nhiều lời. Ông ta sợ rằng lỡ giọng điệu của mình không đúng thì sẽ như là đang oán trách Cao Phong vậy. Điều đó sẽ càng làm cho Cao Phong khó chịu hơn.

“Được, vậy cha… vậy cha sẽ cúp máy trước.”

Bình luận

Truyện đang đọc