Chương 2524
“Cái này…” Cao Phong vô cùng bối rối, suốt ngày loanh quanh ở nhà mà sao ba cô gái này lại mua được những món đồ đáng yêu như vậy chứ?
“Wow, giỏi thật đấy.” Cao Phong không kìm được mà cảm thán một câu, sau đó anh đi vào phòng rồi nhẹ nhàng vuốt ve những món đồ có to có nhỏ ấy.
chí trước mắt anh còn hiện lên hình ảnh một cô bé thắt bím tóc, mặc váy hồng đang chơi đùa trong phòng.
“Sao, anh thấy khả năng mua sắm của bọn em thế nào hả?” Kim Tuyết Mai cười rồi hỏi.
“Cực kỳ đẳng cấp!” Cao Phong không kìm được mà khen ngợi.
“Anh rể, bọn em không hề phung phí tiền của nha, tất cả chỗ này đều là bọn em dùng tiền của mình mua đồ tặng cho cháu yêu của bọn em đấy.” Kim Vũ Kiên nói giọng nửa đùa nửa thật.
Cao Tử Hàn cũng gật đầu rồi nói: “Đúng thế đúng thế, em cũng dùng tiền tiết kiệm của mình đấy.”
“Là cháu gái, cháu gái cơ mà.” Cao Phong vội vàng nhắc nhở một câu.
“Ha ha.” Ba cô gái đều cười vang lên.
Chẳng nhẽ con trai không hề có vị trí gì trong lòng Cao Phong thật à?
“Chờ sau này đến hải phận của nhà họ Cao, anh sẽ xây một sân chơi cực lớn ở giữa đảo cho cục cưng bé nhỏ. Đúng rồi, chúng ta sẽ xây một công viên nước bên cạnh bờ biển nữa.” Trong ánh mắt Cao Phong mang theo vẻ khát khao, hi vọng.
“Anh Kình Thiên, chúng ta vẫn có thể trở về đúng không ạ?” Cao Tử Hàn nhỏ giọng hỏi.
“Tất nhiên rồi.” Cao Phong gật đầu một cách nghiêm túc: “Mà ngày đó sẽ đến rất nhanh thôi.”
“Chị Tuyết Mai cũng phải đi cùng chúng ta đấy, anh phải cho chị Tuyết Mai của em một danh phận chứ.” Cao Tử Hàn ôm lấy cánh tay của Kim Tuyết Mai.
Mặt cô đỏ ửng lên, nhưng cô không nói gì mà chỉ nhìn Cao Phong bằng vẻ mặt mong chờ.
“Ừ, anh muốn đưa Tuyết Mai đến hải phận của nhà họ Cao trước con mắt của tất cả mọi người. Sau đó viết tên Tuyết Mai lên gia phả nhà họ Cao.” Giọng nói của Cao Phong vô cùng nghiêm túc.
Kim Tuyết Mai cực kỳ xúc động, nhưng không phải vì cô sắp được cậy nhờ quyền thế nhà họ Cao mà là dù đi đâu thì Cao Phong cũng muốn dẫn cô đi cùng, chính điều đó mới là thứ khiến cô cảm thấy xúc động nhất.
Bất động sản Phong Mai.
Sau khi thông báo tin tức ra ngoài, Lâm Vạn Quân bèn đi tới phòng làm việc của Long Tuấn Hạo.
Bây giờ tất cả thành viên của Khối Tập đoàn Đế Phong, ngoại trừ những người thỉnh thoảng sẽ quay về công ty của mình để giải quyết công việc thì hầu như những lúc khác họ đều tới công ty Bất động sản Phong Mai để làm việc. Nếu có chuyện gì thì cũng có thể tập hợp mọi người để thảo luận nhanh hơn, sau đó chỉ cần thông báo tới các bộ phận còn lại là được.
“Tuấn Hạo, Tông Trạch đâu rồi?” Lâm Vạn Quân gõ cửa một cái rồi đẩy cửa đi vào.
“Lão Lâm Quân tới rồi hả? Ông ngồi trước đi, tôi giải quyết việc này một lát đã.”
Lúc Long Tuấn Hạo vội vàng đứng lên thì hai mắt anh ta vẫn dán vào màn hình máy tính, ánh đèn chiếu rọi xuống cái đầu trọc của anh ta khiến nó trở lên bóng loáng.
“Ừ.” Lâm Vạn Quân ngồi xuống ghế sô pha.
Trên màn hình máy tính trước mặt Long Tuấn Hạo, tấm bản đồ nền màu xanh đậm chiếm gần hết diện tích màn hình. Bên trên bản đồ có vô số chấm đỏ, đang dần tập hợp lại ở một địa điểm.
“Lão Lâm Quân, ông nhìn thiết bị công nghệ cao tôi mới làm đi, mỗi một binh sĩ Phong Hạo đều có một bộ truyền tín hiệu mới trên người, chúng ta có thể theo dõi vị trí của họ bất cứ lúc nào. Chỉ cần có điều khác thường xảy ra thì họ cũng có thể truyền tín hiệu ngược lại cho chúng ta.” Long Tuấn Hạo xoa xoa lòng bàn tay rồi nói bằng vẻ mặt hưng phấn.
Mỗi một chấm đỏ đang hiển thị trên màn hình máy tính đều đại diện cho một binh sĩ Phong Hạo. Chấm đỏ đó di chuyển chứng tỏ binh sĩ đó cũng đang di chuyển.
Từng chấm đỏ nhỏ cứ nhún nhảy không ngừng giống như từng ngọn lửa nhỏ, từ mọi phía tập trung tại Thành phố Hà Nội. Tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, liên tục hội tụ lại một chỗ, cuối cùng sẽ biến từ một ngọn lửa nhỏ thành một trận hỏa hoạn, thiêu rụi mọi kẻ thù.
Lâm Vạn Quân cũng đi tới nhìn một lần rồi nói: “Đúng là rất tốt, lúc nào thì có thể tập hợp đủ?”
“Tôi đã nói với anh Phong rằng chậm nhất là sáng ngày kia còn nhanh nhất là chiều nay. Nếu không vội thì chúng ta để ngày kia hãy tiến quân đến Thành phố Đà Nẵng đi, nhiều người di chuyển cùng một lúc như vậy chắc sẽ xảy ra một vài chuyện gì đó. Thế nên chúng ta cứ nán lại một lúc chờ tất cả mọi người tập hợp đông đủ đã.”
Long Tuấn Hạo vẻ mặt cợt nhả của ngày thường bằng một khuôn mặt nghiêm túc rồi phân tích.
“Ừ, cứ đợi mọi người tập hợp đông đủ đã. Bên phía Tông Trạch thì sao, có thể tập hợp đúng thời gian được không?” Lâm Vạn Quân hỏi.
“Cái tên oắt con Tông Trạch đó, mối nguy ở bên này vừa mới được giải quyết là cậu ta đã chạy ra ngoài tìm Cao Mỹ Lệ rồi. Tôi bảo chứ Lão Lâm Quân, ông phải cảnh tỉnh cậu ta đi, cậu ta gần như bị mê hoặc mà biến thành thằng ngu rồi đó.” Long Tuấn Hạo than thở.