Chương 3681
“Biên giới phía Đông, Nam Cương…”
Diệp Thiên Long thấp giọng lẩm bẩm sau đó trực tiếp mở tấm bản đồ mang theo bên người ra, bắt đầu cẩn thận xem xét.
“Khu vực Nam Cương, có ba cánh rừng rậm nguyên thủy lớn, còn có sáu ngọn núi hoang.”
“Bên trong rừng rậm này, còn có trên núi hoang, có thể có bọn cường đạo Nam Cương đóng quân, cũng có thể không có…”
“Đám người Cao Phong nếu như chạy trốn thì khu vực đồng bằng không có vật gì che lấp khẳng định sẽ dễ bị phát hiện.”
“Thế nên, bọn họ sẽ chạy theo tuyến đường từ đường biên giới của chúng ta bắt đầu, nhất định sẽ tiến vào rừng rậm nguyên thủy sau đó tiếp tục hướng về phía đông nam, tiến vào ngọn núi hoang này…”
Diệp Thiên Long một bên lẩm bẩm lầu bầu, một bên chậm rãi chuyển động ngón tay theo bản đồ.
“Sau khi rời khỏi núi hoang, đối diện là mảnh rừng rậm nguyên thủy, bất quá cánh rừng nguyên thủy này diện tích cũng không lớn lắm.”
“Sau khi rời khỏi cánh rừng nguyên thủy này, hai bên đông tây mỗi bên sẽ có một ngọn núi hoang, Cao Phong nếu là tiến vào ngọn núi này vậy thì một đường sẽ đi đến đây, rồi lại đến đây…”
Diệp Thiên Long nhìn đến nơi này đột nhiên thu tay lại, cầm bản đồ lên, vẻ mặt vô cùng kích động.
“Dương Bình, chạy nhanh lên! Trở về, tôi phải đi liên lạc với lão bạn già kia ngay!”
“Nhanh lên!” Diệp Thiên Long vỗ nhẹ lên người Trọng Dương Bình, ngữ khí dồn dập thúc giục nói.
“Vâng!”
Trọng Dương Bình cũng không biết Diệp Thiên Long là nghĩ đến cái gì, nhưng vẫn không chút do dự vội đạp chân ga đến mức cuối cùng.
Diệp Thiên Long chậm rãi tựa vào ghế dựa sau lưng, khép hờ hai mắt lại.
Hai bàn tay nắm chặt thành quyền, đặt ở trên gối.
Ông nghĩ đến một điểm quan trọng cũng là một cái kế hoạch.
Nhưng, kế hoạch có thể thực hiện thuận lợi hay không, lại có thể thực hiện thành công hay không…
Điều này, e là ngay cả thần tiên cũng không thể nói rõ.
Hết thảy, đều chỉ có thể giao cho ý trời.
Đường biên giới.
Khu vực Nam Cương hôm nay rất náo nhiệt.
Nguyên nhân của sự náo nhiệt đương nhiên là bởi vì sự việc của Cao Phong.
Có rất nhiều thế lực nhỏ đều biết người của doanh trại Đức Khánh đang đuổi giết người nào đó.
Nhưng cụ thể đuổi giết ai, bọn họ tạm thời còn chưa biết rõ.
Đức Khánh ở khu vực Nam Cương bên này cũng coi như có chút danh tiếng, cho nên việc truy bắt một người, các thế lực này cũng đều nguyện ý cho thể diện.
Cho dù có chạy tới lãnh địa của bọn họ, bọn họ cũng mở mắt, nhắm mắt cho qua.
Mà khác biệt với khu vực Nam Cương chính là Tam Giác Vàng bên này còn lại một mảnh gió êm biển lặng.
Từ sau khi Cao Phong sáng lập nên khối tập đoàn Vũ Nặc, liền đem các thế lực hỗn độn ở Tam Giác Vàng thu phục về tay.
Hiện tại khối tập đoàn Vũ Nặc cùng khối tập đoàn Phong Hạo, nam bắc chia nhau chiếm lấy một nửa diện tích.
Còn có hai nhà bọn họ không muốn bùng nổ tranh đấu, tự nhiên sẽ là một mảnh trời yên biển lặng.
Hai giờ chiều.
Long Tuấn Hạo lái một chiếc xe việt dã quân đội, sau một cuộc trôi dạt lớn, phất tay tiến vào doanh trại khối tập đoàn Vũ Nặc.
“Anh Phong, em thật sự có chút sốt ruột, anh đã nghĩ kỹ kế hoạch chưa?”
Sau khi Long Tuấn Hạo xuống xe, hét về phía xa xa một tiếng.
Sau đó mang theo Liễu Tông Trạch hướng tới lều lớn trong doanh trại.
“Anh Hạo, anh Phong không có ở đây.”
Đúng lúc này, Nhậm Viễn Kim cất bước đi ra nói với Long Tuấn Hạo.
“Không có ở đây?’
Long Tuấn Hạo sờ sờ đầu, rồi quay đầu sang nói: “Lão Liễu, cậu nói xem liệu có phải là anh Phong không nhịn được nên ra ngoài tìm niềm vui rồi không?”
“Không được, chuyện này chờ sau khi chúng ta trở về, tôi phải nói cho chị dâu Tuyết Mai biết.”
Liễu Tông Trạch khẽ nhíu mày nói: “Đừng nói vớ vẩn! Anh Phong đi đâu rồi?”