RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3927

Chẳng lẽ Cao Phong muốn đuổi bọn họ đi?

“Anh, anh Phong?”

Mạnh Tuấn Phi gian nan gọi một tiếng.

“Hửm? Làm sao vậy anh Mạnh?”

Cao Phong quay đầu lại, có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn Mạnh Tuấn Phi một cái.

“Khụ, tôi muốn hỏi một chút, anh Phong muốn sắp xếp tôi đi đâu?”

“Anh còn chưa sắp xếp cho tôi, tôi không biết vị trí của mình ở đâu…”

Gương mặt Mạnh Tuấn Phi đỏ lên, biểu cảm lại càng xấu hổ.

“Anh đi đâu sao? Anh chắc chắn phải ở Cảnh Đông rồi!”

“Bên Cảnh Đông, anh đều quen thuộc hơn chúng tôi, đương nhiên là phải để anh quản lý bên Cảnh Đông, vị trí không đổi.”

Cao Phong sửng sốt, sau đó xua tay, thản nhiên nói.

“Hả?”

Đám người Mạnh Tuấn Phi lập tức ngẩng đầu, có chút lờ mờ nhìn Cao Phong.

Ý này nghĩa là, bọn họ vẫn ở vị trí cũ sao?

“Hả cái gì? Các anh vẫn ở Cảnh Đông.”

“Anh Mạnh dẫn dắt trăm nghìn người, bảo vệ Cảnh Đông thật tốt là được.”

“Lúc tôi không ở Cảnh Đông, bên đó vẫn do anh dẫn đầu, giống như trước.”

Cao Phong xua tay áo, nói: “Được rồi, chúng tôi ra ngoài đi dạo.”

Sau khi nói xong, đám Cao Phong đi ra ngoài.

Mạnh Tuấn Phi và mấy thành viên trung tâm của Cảnh Đông, im lặng chừng một phút, mới chậm rãi khôi phục năng lực suy nghĩ.

Cao Phong không có vứt bỏ bọn họ, cũng không xem nhẹ bọn họ.

Mà vì Cao Phong vốn không muốn động vào vị trí của bọn họ!

Ngay vừa rồi bọn họ còn cảm thấy loại cảm giác không được tin tưởng này, vô cùng khiến người ta khó chịu.

Mà một câu của Cao Phong lúc này, lại khiến bọn họ cảm thấy mình được Cao Phong rất tín niệm.

Loại cảm giác như từ địa ngục trở về thiên đường này, thật sự khiến trong lòng mọi người thấy rất bất đắc dĩ.

Nhưng bất đắc dĩ xong, bọn họ càng cảm thấy cảm động.

Ít nhất bọn họ đã hiểu rõ, Cao Phong tin tưởng bọn họ, như vậy là đủ rồi!

“Anh Phi, lúc trước em nghe rất nhiều người nói, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người.”

“Nhưng rất nhiều người đều nói một chút mà thôi, thực tế là vẫn rất cảnh giác đối với thuộc hạ.”

“Nhưng mà anh Phong sẽ không như vậy, anh ấy căn bản không cần nói, trực tiếp làm như vậy!”

Một thuộc hạ trung thành nhất của Mạnh Tuấn Phi không nhịn được cảm khái một câu.

Một người thanh niên khác cũng gật đầu, trong lòng tràn ngập xúc động.

Mà xúc động lớn nhất, đương nhiên vẫn là Mạnh Tuấn Phi.

Phải biết rằng ông ta từng có tội, lúc trước thiếu chút nữa giết chết Cao Phong ở Cảnh Đông.

Mà lúc này Cao Phong có thể vứt bỏ hiềm khích trước đây, không chút nghi ngờ để ông ta tiếp tục quản lý Cảnh Đông.

Phần tín nhiệm này, thật sự khiến nam tử hán như Mạnh Tuấn Phi vô cùng cảm động.

“Chuyện gì cũng không cần nói.”

“Nếu anh Phong tín nhiệm chúng ta, vậy chúng ta nhất định không làm… Thất vọng phần tín nhiệm này.”

“Nói không bằng làm, cho dù là khi nào, chỉ cần anh Phong cần, chúng ta nhất định phải giúp đỡ!”

Mạnh Tuấn Phi nhìn đám người Cao Phong rời đi, gật đầu lập lời thề.

Đám thuộc hạ trung thành ở phía sau cũng liên tục gật đầu.

Đám người Cao Phong rời khỏi phòng.

Đám binh sĩ Phong Hạo ở bên ngoài đang uống rượu, một đám còn đang la lối om sòm.

Hơn ba trăm nghìn người, muốn mỗi người đều có bàn có ghế, đó là chuyện không có khả năng.

Nhưng mà không ai ghét bỏ, đều ngồi khoanh chân trên đất, uống rượu vung quyền, rất náo nhiệt.

Đám người Cao Phong không quấy nhiễu bọn họ, đi vòng qua bên cạnh đi ra khỏi doanh trại đóng quân của khối tập đoàn Phong Hạo.

Bình luận

Truyện đang đọc