RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 901

Khi Vũ Hoàng Lê nói ra lời này, ông ta thở dài một tiếng, dường như ông ta đã già đi năm tuổi.

Dù sao Vũ Hoàng Minh cũng là máu thịt của ông ta, nói vi không lo cũng là giả.

“Nếu như anh ta đã chết, ông sẽ không hận tôi sao?” Cao Phong dừng lại, nhẹ giọng hỏi.

“Tôi.” Vũ Hoàng Lê nghe xong liền sửng sốt, lác đầu cười khổ nói: “Đáng ghét, hận có ích lợi gì, là lỗi của chính han.”

“Nếu nói hận thì tôi chỉ hận chính mình đã quá nuông chiều nó, để nó làm ra chuyện như vậy.” khi nghe được những lời của Vũ Hoàng Lê, lòng cảnh giác của Cao Phong trong khoảng thời gian này đột nhiên có chút buông lỏng.

Sau khi tỉnh lại, tính cách của anh đã thay đổi rất nhiều, thủ đoạn đấu tranh ngày càng quyết đoán và tàn nhẫn hơn Tuy nhiên, khi anh nghe những lời của Vũ Hoàng Lê vào lúc này, anh không thể không tự hỏi bản thân rằng liệu có phải có những người thật sự cần giết hay không?

Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong hai giây, liền bị Cao Phong trực tiếp bỏ qua.

Có một số chuyện không thể nào tha thứ. Có một số người cũng không thể nào tha thứ.

“Tôi cũng hiểu rằng nếu không nhờ ngài Cao thủ hạ lưu tình thì gia đình chúng tôi sẽ bị liên lụy”.

“Vì vậy, tôi cũng không hận ngài ” Vũ Hoàng Lê lại thở dài.

Với thủ đoạn của Cao Phong lúc đó, nếu anh thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt thì Vũ Hoàng Lê sẽ không có cơ hội thành lập ra công ty bất động sản ở chợ biển phía đông Có thể ra khỏi thành phố Hà Nội cũng đã là việc rất khó “Một người làm sai, một người gánh chịu.” Cao Phong khăn thản nhiên gật đầu.

Vũ Hoàng Lê do dự vài giây, không nhịn được hỏi: “Vậy rốt cuộc là nó, rốt cuộc là “

“Tôi chỉ có thể nói rằng tôi không chắc anh ta còn sống hay đã chết.” Cao Phong thành thật trả lời.

“Nó đang ở đâu?” Vũ Hoàng Lê tròn mặt hỏi.

Cao Phong liếc nhìn Vũ Hoàng Lê, anh vẫn nên nói dối một chút “Lúc đó, tôi đã cho người thả anh ta đi rồi, còn cụ thể ở đâu thì tôi không rõ.”

Cao Phong thực sự không muốn Vũ Hoàng Lê phải chịu đựng nỗi đau mất con trai ở tuổi này, vì vậy tốt hơn là cho ông ta một tia hy vọng “Được rồi! Được rồi! Vậy là tôi mãn nguyện rồi.” VŨ Hoàng Lê dựa đầu vào lưng ghế thở dài “Ngài Cao, hiện tại ngài đang gặp phải chuyện gì hay sao mà phải làm công việc này?” Một lúc sau Vũ Hoàng Lê mới hỏi lại.

Cao Phong do dự hỏi: “Ông không biết ở thành phố Hà Nội đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Tôi cũng có biết một chút. Tôi có một người bạn ở thành phố Hà Nội cho nên thông qua đó mới biết một chút chuyện”

“Thật ra tin tức đã bị phong tỏa hết rồi, còn những tin tức bên ngoài chỉ là những tin tức vụn vặt chung chung thôi.Vũ Hoàng Lê do dự một chút, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp. Ông ta cũng biết một số chuyện nhưng ông ta vẫn muốn nghe những gì Cao Phong nói.

Cao Phong gật đầu, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu suy nghĩ mấy chuyện.

“Ngài Cao, chúng ta hãy tìm một chỗ ngồi một lát sau đó nói chuyện. Vũ Hoàng Lê đề nghị.

Cao Phong gật đầu, không từ chối.

Cho dù Vũ Hoàng Lê không biết nhiều lắm, nhưng chắc chắn ông ta biết tình hình hiện tại ở thành phố Hà Nội hơn Kim Tuyết Mai.

Vì thế, nói chuyện với Vũ Hoàng Lê cũng không tệ.

Quan trọng hơn, Cao Phong cũng muốn biết tình hình ở chợ biển ở phía đông Anh không biết người nhà họ Cao ở đây, có quân ở đây không, do ai chỉ huy, liệu đó có phải người của Cao Anh Hạo hay không?

Cao Phong và Kim Tuyết Mai sống trong khu đang khai phá ở ngoại ô. Ở đó rất hẻo lánh, cơ hội tiếp xúc với người khác cũng không nhiều cho nên có nhiều chuyện họ không thể biết được Hiện tại lại gặp được Vũ Hoàng Lê, anh phải hỏi mọi chuyện từ ông ta một lần mới được.

Đầu tiên là đưa Cao Phong tới một nhà tắm để tắm rửa, không những thể còn cho anh tầm bằng nước nóng, giúp anh rửa sạch đi hết những vết bẩn trên người.

Trên người Cao Phong tuy rằng có không ít vết thương, nhưng phần lớn đều là những vết tụ máu thầm tím mà thôi, rất ít chỗ bị rách da chảy máu, cho nên khi tắm rửa cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Không lúc ngâm mình trong dòng nước nóng, nước ấm bao lấy bên ngoài cơ thể, giúp cho máu trong cơ thể được lưu thông nhanh hơn, nhưng sự đau đớn theo đó cũng càng mạnh mẽ hơn.

Mặc dù Cao Phong là một người rất cứng cỏi khỏe khoản, nhưng mấy vết thương này cũng khiến anh bị đau đến phải nhíu mày. Nhưng mà nếu cứ tiếp tục ngâm mình trong nước như vậy, thì có thể làm cho mấy vết máu tụ bầm tím trên người anh tan nhanh hơn, đối với tất cả các vết thương đều có lợi ích rất lớn.

Sau khi tắm nước nóng xong, Vũ Hoàng Lê lại sắp xết cho anh hai người phụ nữ, để họ giúp Cao Phong bôi thuốc và xử lý vết thương.

Sau khi anh làm xong hết tất cả, thì ngay sau đó một bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền đã được đưa đến chỗ của Cao Phong.

Cao Phong nhìn thoáng qua đống quần áo đã rách nát của mình, sau cùng vẫn là không cự tuyệt, đem chỗ quần áo hàng hiệu mà Vũ Hoàng Lê kêu người mua rồi đưa tới đây cho anh mặc lên người.

Bình luận

Truyện đang đọc