Chương 3629
“Làm gì à?” Đôi mắt của thanh niên Nam Cương trừng to lên, hung tợn mắng: “Con mẹ nó!”
“Phanh!”
Tiếng nói vừa dứt, tên thanh niên trẻ tuổi của nước Nam Cương này nâng súng lên, nhìn vào người sĩ quan phụ đó rồi hung hăng đập xuống bàn.
“Con mẹ nó, ai cho mày lớn tiếng với ông đây?”
“Các ông đây đến đây là để giúp tụi mày, các ông đây mới là ông lớn ở đây, có hiểu hay không?”
Tên thanh niên của nước Nam Cương này đạp vào người sĩ quan phụ tá đó, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt vào người anh ấy.
Những chiến sĩ của tập đoàn Vũ Nặc ở xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng tức giận không ngớt, chậm rãi sờ vào vũ khí trong tay mình.
“Làm gì đó, làm gì đó? Muốn chết à!”
Hàng chục ngàn cường đạo đến từ Nam Cương, đồng loạt đứng lên.
“Ài, đừng kích động, đừng kích động, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Cao Phong vội vàng tiến lên khuyên ngăn, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi như trước.
“Con mẹ nó.”
Tên thanh niên đến từ Nam Cương này, dùng một tay đẩy Cao Phong qua một bên.
Cao Phong hơi híp mắt lại, nhớ kỹ lại tướng mạo của tên thanh niên này.
Trên mặt có một vết sẹo do dao làm bị thương mà thành, trên cổ có xăm một con bò cạp.
“Xin lỗi người anh em này đi.”
Cao Phong hơi cúi đầu xuống, nhìn người sĩ quan phụ tá đang nằm trên đất rồi đưa ra mệnh lệnh.
“Anh Phong…” Văn Phó vô cùng không phục.
Đối với những người anh hùng như bọn họ mà nói, chuyện có thể động thủ thì phải cố gắng hết sức để không làm ầm ĩ lên.
Nhưng Cao Phong chơi đùa những chuyện thế này, bọn họ càng hoàn toàn chẳng thể nào hiểu được.
Cho dù bọn họ biết kế hoạch của Cao Phong, nhưng Cao Phong cúi đầu vào lúc này như thế này, bọn họ vẫn không có cách nào chấp nhận được.
“Phanh!”
Tên thanh niên đến từ Nam Cương không lên tiếng nữa, cứ trừng to đôi mắt của mình lên, gương mặt mang theo vẻ trêu đùa nhìn Cao Phong.
“Tôi bảo cậu xin lỗi cơ mà!”
Cao Phong hơi nhíu mày nói với Văn Phó.
Văn Phó cắn chặt răng rồi ngẩng đầu lên nói: “Xin lỗi người anh em.”
“Bộp!”
Tên thanh niên Nam Cương bỗng đột nhiên đạp một phát.
Một phát đạp thẳng lên mặt Văn Phó khiến mặt anh ta sưng phù lên.
“Con mẹ nó anh em này anh em nọ với ai? Hả?”
Tên thanh niên Nam Cương kia đạp hai phát liền, chửi lấy chửi để sĩ quan phụ tá kia.
Các chiến sĩ Vũ Nặc trừng mắt há mồm nhìn toàn bộ quá trình, trong lòng phẫn nộ không thôi.
Cao Phong cũng hơi cúi đầu, cơ mặt bên hơi giật giật, trên người anh dần toát ra khí thế lạnh lùng.
Nhưng trong lòng anh lại đang không ngừng suy nghĩ chuyện gì đó.
Mong các bạn chọn truyen3. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Tại sao đám cường đạo Nam Cương này lại cường thế đến vậy?
Tính tình của bọn họ vốn đã như thế hay là đã chịu sự sai khiến của đám người Đức Khánh đây?
Nếu đây là việc tên Đức Khánh kia sai khiến thì tại sao ông ta lại phải làm như vậy?
Cho anh một hồi chuông cảnh tỉnh sao?
Hay là, ông ta đã phát hiện ra chuyện gì rồi?
Có phải là cố ý khiêu khích anh sau đó sẽ có lý lẽ đối phó với bọn anh hay không?
Trong lòng Cao Phong lúc này cũng không nắm chắc.
Anh vốn định mạo hiểm một lần, dẫn theo hàng nghìn quân sĩ qua cầu độc mộc.
Dù là đối mặt với bất kỳ nhiệm vụ nào thì cũng chẳng có ai dám nói nắm chắc một trăm phần trăm có thể đạt được dự kiến như mong muốn của mình.
Cao Phong không phải thần thánh, anh cũng không nắm chắc được một trăm phần trăm.
“Khụ, Văn Phó, thái độ thành khẩn chút.”