Chương 4161
Morgan cầm ảnh, nhìn liếc qua, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ bất ngờ rất rõ.
Vốn dĩ ông ta vẫn luôn cảm thấy con gái Việt Nam không có cửa để so sánh với con gái phương Tây.
Dù là dáng người hay dung mạo thì họ đều thua xa phụ nữ Mỹ.
Nhưng cô gái trên bức ảnh đó, lại khiến ông ta cảm thấy rất bất ngờ, cô xinh đẹp đến mức khiến ông ta phải thay đổi lại suy nghĩ của mình.
Ba phần ngọt ngào, hai phần hồn nhiên, cộng thêm ba phần chín chắn, cộng thêm hai phần hàm súc, thú vị của riêng cô.
Đồng thời, ánh mắt cô còn lộ rõ vẻ quật cường nữa.
Những yếu tốn này rất mâu thuẫn với nhau, vậy mà lại tập hợp hết lại trên mặt một cô gái, nhưng lại không có cảm giác mâu thuẫn, mà trái lại, chúng còn làm nổi bật lên khí chất độc đáo của riêng cô gái đó.
Đúng là rất bất ngờ, khiến người ta vừa nhìn là đã nhớ kỹ.
“Tôi chưa từng gặp cô gái này bao giờ.”
Morgan cố gắng dời tầm mắt của mình ra khỏi tấm ảnh rồi thản nhiên nói.
“Ông có chắc là mình chưa bao giờ gặp cô ấy không?”
“Nếu hôm nay không thấy cô ấy thì tôi sẽ không đi đâu đâu.”
“Ông và người của ông cũng không được đi đâu.”
Nụ cười của Cao Phong dần biến mất, giọng điệu cũng trở nên lạnh lẽo hơn hẳn.
Bây giờ, Cao Phong giống như rắn mất đầu vậy. Nếu có manh mối liên quan đến Kim Tuyết Mai thì anh sẽ lập tức trở nên rất kích động.
Mà bây giờ anh đang nghi ngờ chuyện này có liên quan đến tập đoàn Vitino, anh nhất định sẽ không chịu từ bỏ chuyện này chỉ vì vài ba câu của Morgan.
Mặc dù nếu nhìn qua, vẻ mặt Morgan có vẻ rất bình thường, nhưng Cao Phong vẫn không chịu từ bỏ dễ dàng như vậy.
“Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?”
Morgan từ từ ngẩng đầu lên, rất bình tĩnh đưa tay ra gõ mặt bàn.
“Cậu biết đây là chỗ nào không? Đây là khu vực thuộc quyền quản lý của Mỹ, còn cậu chỉ là một người nước ngoài, lại còn là người Việt Nam – dân tộc hạ đẳng nhất.”
“Đây là tập đoàn Vitino, còn cậu chỉ là một con rệp mà tôi có thể giết chết bất cứ lúc nào.”
Morgan hơi nheo mắt lại, nhìn Cao Phong rồi bình tĩnh nói.
Ông ta nói những lời này, giống như đang nói một sự thật gì đó rất chính đáng chứ không phải là đang hạ nhục Cao Phong.
Cao Phong từ từ ngồi thẳng người lên, nhìn sâu vào mắt Morgan.
“Sao nào, có phải là đang có cảm giác tức muốn nổ phổi rồi không? Nhưng tiếc quá, làm vậy thì có tác dụng gì chứ? Cậu dám ra tay với Wilson nhưng liệu có dám làm gì tôi không?”
“Tôi không biết cậu và Gorden đã thỏa thuận gì với nhau mà ông ta lại thả cậu ra. Nhưng tôi nói cho cậu biết thêm lần nữa, ở Mỹ, dù có là ở khu vực này đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng thể làm gì được đâu.”
Morgan càng nói lại càng nheo mắt lại, ánh mắt lộ rõ ý lạnh sắc lẹm.
“Tôi không hề thỏa thuận gì với ông ta cả. Ông ta bị tôi giết rồi.”
Cao Phong chống tay xuống mặt bàn, từ từ nói.
“Ừ, cũng giỏi đấy. Sau đó thì sao, cậu có thể làm khó tôi được chắc?”
“Gorden cũng chỉ là gã chuyên đi liều mạng mà thôi. Còn tôi là một doanh nhân quản lý doanh nghiệp trị giá hàng tỉ đô la Mỹ, đóng thuế đều đặt mỗi năm, được bảo vệ đặc biệt bởi chính phủ.”
“Tôi chính là ông trời của thành phố này.”
“Tôi rất muốn biết xem cậu chuẩn bị dùng danh nghĩa cá nhân để giết tôi, hay dùng danh nghĩa đám người Việt Nam các cậu đây?”
Morgan chầm chậm đưa người về phía trước, trên mặt là nụ cười nhếch mép đầy vẻ khinh thường và nghiên ngẫm.
Cao Phong mím chặt môi lại, nhìn chằm chằm vào Morgan.
Ông ta nói không sai.
Đôi khi chúng ta cần phải dùng vũ lực để đối phó với một số người, nhưng không phải là lĩnh vực nào cũng có thể sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề.
“Nhớ cho kỹ, đây là nước Mỹ, nếu tôi muốn động vào cậu thì cậu không thể đi đâu nổi. Nhưng cậu thì chẳng làm gì được tôi đâu.”
Morgan chầm chậm đốt một điếu xì gà lên, ngậm vào miệng rồi cười ha ha.
“Tiền tài, các mối quan hệ của cậu đều ở Việt Nam hết rồi. Nói thử xem, ở đây ai có thể giúp cậu nào? Cậu tưởng rằng Việt Nam rất lớn, thành tựu của cậu như vậy là giỏi lắm rồi à? Nhưng thử nhìn ra khắp thế giới này xem, Việt Nam cũng chỉ là một mảnh vải mà thôi. Cái mà bây giờ cậu đang gọi là thành tựu, cũng chẳng đáng để nhắc đến đâu.”