Chương 2986
“Shhh! Nhà họ Diệp thật sự phái người tới đây chống lưng cho Cao Kình Thiên sao?”
Mọi người rúng động tột độ. Bởi vì người đàn ông trung niên này chính là Trọng Dương Bình, cận vệ của gia chủ đương nhiệm nhà họ Diệp! Đừng nói Trọng Dương Bình vốn là sĩ quan cấp tá, cho dù ông ta không có chức vị gì cũng không ai dám khinh thường địa vị của ông ta.
Người canh cửa của Tể tướng cũng là quan thất phẩm. Trọng Dương Bình thân là người truyền lời của Diệp Thiên Long, địa vị đương nhiên cũng được tăng cao, bất kể đến nơi nào cũng được tôn sùng là khách quý.
“Sĩ quan Bình!”
“Sĩ quan Bình đến Đà Nẵng!”
“Chào mừng sĩ quan Bình!”
Thoáng chốc, vô số người ùa lên cung kính chào Trọng Dương Bình. Một vài người trong quân đội thậm chí còn tiến thêm một bước, chào theo tiêu chuẩn quân đội. Cao Phong đứng lại chỗ mỉm cười với Trọng Dương Bình xem như chào hỏi.
“Sĩ quan Bình, ngài… Ngài cũng đến đây…” Viên Văn Bình vội vàng tiến lên, cung kính chào Trọng Dương Bình. Mặc dù thân phận của ông ta không đáng để khách sáo với Trọng Dương Bình cỡ này, nhưng ngay cả chỗ dựa ở thủ đô của ông ta cũng khách sáo với Trọng Dương Bình như vậy, thậm chí đích thân mở cửa cho Trọng Dương Bình, chẳng lẽ ông ta còn không hiểu được sao? Cuối cùng ông ta cũng biết nhà họ Diệp coi trọng Cao Phong cỡ nào.
“Tôi sợ mình không đến thì sẽ có người ức hiếp bạn của tướng Long không nói nên lời.” Trọng Dương Bình mỉm cười, sau đó bước xuống máy bay trực thăng, quân trang trên người uy vũ khí khách, quân hàm trên vai rực rỡ tỏa sáng.
“Không thể nào! Không có chuyện đó đâu!” Viên Văn Bình run lên, vội vàng xua tay cười giải thích.
Trọng Dương Bình không chỉ đích thân tới đây mà còn nhắc tới cả trung tướng Diệp Thiên Long, ai còn dám xằng bậy? Mọi người đều nhìn trân trối, không dám đắc ý dù chỉ một chút.
Ngay cả Viên Hoàng Duy vẫn ngang ngược không sợ trời không sợ đất, bây giờ cũng biết sợ hãi, thành thật cúi đầu không nói lời nào.
“Không có chuyện đó ư? Cao Kình Thiên với tướng Long có quan hệ mật thiết, nhưng cậu ấy sống kín tiếng, thường xuyên bị người khác ức hiếp. Lần trước ở thủ đô, cậu ấy bị Trương Chấn bắt đi mà vẫn không nói gì, cuối cùng tướng Long đích thân dẫn quân đội đến nơi mới cứu được Cao Kình Thiên.” Trọng Dương Bình cười đầy ẩn ý.
Sắc mặt mọi người trắng bệch, trong lòng vô cùng kinh hãi. Diệp Thiên Long đích thân dẫn quân đội đến nơi chống lưng cho Cao Kình Thiên ư? Lời nói của Trọng Dương Bình đã hoàn toàn thuyết minh địa vị của Cao Kình Thiên. Có thể làm cho trung tướng Diệp Thiên Long đích thân dẫn quân đội ra mặt, thật không dám tưởng tượng là quan hệ gì. Cuối cùng mọi người cũng hiểu được ai mới là người đáng gờm nhất.
“Cậu Thiên, tôi đã đến muộn, mong cậu không lấy làm phật lòng.” Trọng Dương Bình làm lơ tiếng chào hỏi của mọi người, trực tiếp bước đến trước mặt Cao Phong chào theo cách của quân đội.
“Hả?” Cao Phong thoáng sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp. Mà người chung quanh đều trợn tròn mắt, sau đó hít vào một hơi.
Trọng Dương Bình là ai? Cho dù không nhắc tới nhà họ Diệp, ông ta vẫn là sĩ quan cấp Tá trong quân đội! Thế mà bây giờ lại chủ động làm lễ chào Cao Phong ư? Rốt cuộc Cao Phong là ai?
Cao Phong và Trọng Dương Bình nhìn nhau, sau đó anh khẽ bật cười, nhưng vẫn phối hợp với Trọng Dương Bình, thản nhiên gật đầu.
“Tướng Long vốn định đích thân tới đây, nhưng lâm thời có việc cần xử lý gấp cho nên tôi tới đây một mình.” Trọng Dương Bình lại giải thích.
Mọi người lại trợn mắt lên. Diệp Thiên Long còn muốn đích thân tới đảo của nhà họ Cao chống lưng cho Cao Phong ư?
“Không bàn cãi nữa! Từ giờ trở đi, tôi hoàn toàn phục rồi!”
“Đà Nẵng rộng lớn này không còn ai có thể ngăn cản nhà họ Cao nữa!”
“Cao Kình Thiên nhẫn nại hơn ba năm, nay lại cường thế trở về, mỗi một đốm lửa đều thiêu đốt đến tận trời!”
“Thuận theo đại thế đi. Chúng ta còn cách nào khác ngoài thần phục đâu?”
Từ giờ phút này, đám ông lớn của Đà Nẵng như Mai Hoàng Thiên mới hoàn toàn phục Cao Phong. Mặc dù lúc trước Cao Phong cũng rất mạnh mẽ, nhưng họ vẫn cho rằng Cao Phong còn chưa đủ tư cách độc tôn ở Đà Nẵng. Trên đầu anh còn bị thể chế Đà Nẵng đè nặng cơ mà. Nhưng bây giờ họ đã biết, ngay cả thể chế của Đà Nẵng cũng không thể chèn ép Cao Phong. Giờ khắc này, mọi người đã hoàn toàn cúi đầu xưng thần với Cao Phong.
Đám Viên Văn Bình chỉ có thể cười hùa, nhưng trông còn xấu hơn cả khóc.
“Cậu Thiên, thế này là thế nào?” Trọng Dương Bình ra vẻ khó hiểu nhìn bên đó. Không chờ Cao Phong lên tiếng, Viên Văn Bình đã tiến lên.
“Sĩ quan Bình, hiểu lầm, đều là hiểu lầm mà thôi!” Vừa dứt lời, Viên Văn Bình đã nhéo tay Viên Hoàng Duy kéo lại đây: “Đều lại thằng cháu trai kém cỏi của tôi, bình thường được nuông chiều quá mức nên không coi ai ra gì, quá mức ngông cuồng. Cho nên hôm nay nó đắc tội cậu Thiên, vừa rồi tôi đã nghiêm khắc phê bình nó một phen!” Viên Văn Bình nói nghiêm trang như thật.