Chương 4239
Cánh tay bị Cao Phong giữ lại giống như bị cố định lại bằng chiếc kẹp sắt nào đó vậy, cố định chặt chẽ không cho ông ta nhúc nhích.
“Được lắm, Trần Anh Thảo, đây là thằng nhóc mà mày đã ngoại tình à? Được lắm, trâu già gặm cỏ non! Hôm nay tao sẽ giết chết cả hai chúng mày!”
Người đàn ông say rượu đảo mắt, tức giận chửi ầm lên.
“Đủ rồi đấy!”
Cao Phong trở tay, đẩy người đàn ông kia ra, bình tĩnh nói tiếp: “Tôi nể mặt bà ấy nên mới không giết chết ông đấy.”
“Mày là cái thá gì chứ hả?”
Người đàn ông say rượu chỉ tay vào mặt Cao Phong, chửi ầm lên tiếp.
“Tôi chẳng là cái thá gì cả, nhưng những thứ này thì là của tôi.”
Cao Phong quay lưng về phía Trần Anh Thảo, chỉ vào đồ mà gã đàn ông say rượu đang cầm rồi nói.
“Mày nói dối!”
Người đàn ông say rượu nghe vậy thì sững người, sau đó ôm chặt lấy chiếc ba lô màu đen.
“Ở ngăn ngoài của ba lô có một tờ giấy viết chữ Phong.”
Cao Phong cười khẩy, bình tĩnh nói với ông ta.
Người đàn ông say rượu kia không tin lắm, ông ta quay lưng về phía Cao Phong, mở ngăn ngoài của ba lô ra.
Quả nhiên, đúng là trong đó có một tờ giấy thật, viết chữ Phong.
“Cái này…”
Người đàn ông say rượu đảo mắt, sau đó cười nói: “Hì hì, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.”
“Cái này là cậu gửi cho Anh Thảo đúng không, ha ha ha, không dám không dám, bây giờ tôi đi ngay, đi ngay đây, để nhà lại cho mấy người cũng được.”
“Được đấy, Trần Anh Thảo, có bản lĩnh đấy, câu được chàng trai có trình độ, hai người tiếp tục đi, chơi vui nha, ha ha!”
Vẻ mặt người đàn ông say rượu đầy sự thô tục, sau đó ông ta đeo balo lên và quay người rời khỏi sân nhà.
Nhìn dáng vẻ như vậy của ông ta, nhất định là hiểu lầm Cao Phong với Trần Anh Thảo có quan hệ mờ ám.
Nhưng điều khiến Cao Phong không nói nên lời đó là ông ta lại đòi số tiền đó và không còn can thiệp vào chuyện của Trần Anh Thảo nữa.
Giống như là bán Trần Thảo Anh cho Cao Phong vậy.
Cao Phong khẽ lắc đầu, quả thực anh cũng lười giải thích.
“Đúng là đồ vô dụng!”
“Tôi sẽ khiến cho ông ta sống không qua nổi ngày mai.”
Hoa Hồng hừ lạnh một tiếng, sải bước đi vào.
“Chuyện này cô đừng quan tâm.”
Cao Phong khua tay, nói thế nào đi nữa thì đây cũng là chồng của Trần Anh Thảo, là người nhà của bà ấy.
Người khác không có quyền can thiệp vào chuyện nhà của bà ấy.
Trừ khi bà ấy chủ động tìm sự giúp đỡ.
“Cho hỏi cậu là?”
Trần Anh Thảo ở phía sau nhìn thấy bóng lưng của Cao Phong thì khẽ ngây người.
Cao Phong từ từ quay người lại, lặng lẽ nhìn Trần Anh Thảo.
“Chào cậu…”
Trần Anh Thảo chắp hai tay với Cao Phong, rồi chào hỏi anh lần nữa.
“Tôi…”
Cao Phong định nói nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Sau vài giây do dự, Cao Phong từ từ lấy dây chuyền có miếng ngọc bội ở trên sau cổ đưa ra ngoài trước.
Nếu miếng ngọc bội này là cha me ruột để lại cho mình.
Thế thì năm đó lúc anh vẫn còn mặc tã lót thì nhất định có đeo miếng ngọc trên người.
Không biết, Trần Anh Thảo có thể nhận ra không.
“Soạt!”
Đôi mắt của Trần Anh Thảo lập tức nhìn qua.