RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 888

“Đưa anh bốn trăm nghìn lúc nãy, lát nữa anh sẽ xé bỏ, chúng ta không thể lưu hành loại tiền giả này để lừa người khác được. Kim Tuyết Mai đưa Cao Phong bốn trăm nghìn tiền giả.

Lần này, hai người cùng nhau kiểm tra lại số tiền còn lại.

May là, số tiền còn lại đều là thật.

Trên tầng hai của khu tập thể. Ngô Phương Hân tức giận ngồi trên ghế tựa, giơ tay lấy điện thoại ra bấm số.

“Dám đưa ra chủ ý tồi này cho tôi hả? Làm tôi mất mắt trước bao nhiêu người.”

Ngô Phương Hân hét vào điện thoại ngay khi điện thoại được kết nối.

Người nghe điện thoại bị mắng liền vội vã hỏi chuyện gì xảy ra. Ngô Phương Hân tức giận đùng đùng, nói một tràng về những chuyện đã xảy ra.

“Tôi quên mất chuyện biên lai, nếu không chuyện này chắc chắn không xảy ra sự cố ngoài ý muốn rồi.”

“Những người ở khu tập thể này đều tin tôi, chắc chắn sẽ không tin Kim Tuyết Mai, vậy thì Kim Tuyết Mai chắc chắn không thể giải thích được rồi.”

“Tên ngốc đó, tự dưng xuất hiện phá hỏng chuyện của tôi.” Ngô Phương Hân tức giận nghiến răng.

“Kim Tuyết Mai này thực sự không phải dạng vừa mà?” người phía đầu dây bên kia hỏi.

“Tôi thấy cô ta chẳng có gì cả! Cả ngày giả vờ thanh cao, cho rằng điều kiện của mình tốt lắm sao?”

“Rõ ràng là nghèo đến nỗi bộ quần áo cũng mua không nổi, lại còn cố làm bộ thanh cao.” Ngô Phương Hân tức giận nói.

“Không được, dùng cách khác đi. Mẹ kiếp!

Chuyện tốt thế này mà không kiếm được tiền thì quả thật lãng phí!”

“Chỉ cần cô ta theo chúng ta, tôi tuyệt đối sẽ chia cho cô hơn hai mươi triệu tiền hoa hồng.”

người phía đầu dây bên kia nói.

Nghe đến tiền hoa hồng, Ngô Phương Hân lập tức sáng mắt ra.

“Dùng cách gì đây?” Ngô Phương Hân hạ thấp giọng hỏi.

“Để tôi nghĩ vài ngày xem thế nào! Chuyện này sẽ phải làm xong trong tháng này.” người phía đầu dây điện thoại đáp.

 

“Được rồi! Đến lúc đó nhớ gọi điện bảo tôi!” Ngô Phương Hân gật đầu nói.

Cúp điện thoại, Ngô Phương Hân lạnh lùng hừ một tiếng.

“Kim Tuyết Mai! Kim Tuyết Mai à! Tôi xem cô có thoát nổi bàn tay tôi không”

“Đi theo chị Hân đây uống rượu mừng thay vì rượu phạt không tốt sao?”

Ngô Phương Hân vừa lẩm bẩm vừa trang điểm.

Đến tầm tối muộn này rồi, cũng là lúc cô ta chuẩn bị làm việc.

Ngày hôm sau.

“Tuyết Mai à! Anh ra ngoài xử lý chút chuyện nhé!” Cao Phong ăn sáng xong liền nói với Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai vội vã đi từ phòng bếp ra, có chút lo lắng hỏi: “Anh đi đâu thế? Không phải đi tìm ông quản đốc đấy chứ? Đừng đi, chúng ta giờ không thể gây thêm chuyện nữa.

Cao Phong khẽ chạm nhẹ lên mũi cô, cười rồi nói: “Yên tâm đi! Anh không đi tìm ông ta đâu, anh đi tìm việc khác để làm, kiếm đủ tiền để chúng ta còn chuyển nhà, rời khỏi đây nữa.”

Kim Tuyết Mai do dự một hồi, sau đó nói: “Cao Phong, hay là chúng ta… mẹ em có chú ruột ở cách đây không xa, em liên hệ với họ, rồi chúng ta qua đó ở tạm một thời gian được chứ?”

Chuyện này Kim Tuyết Mai đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ đây là cách tốt nhất đối với tình hình hiện tại.

Nhưng Cao Phong lại lắc đầu.

“Thôi bỏ đi, anh em xa không bằng láng giềng gần. Đã bao nhiêu năm rồi mọi người không liên lạc với nhau, tình cảm cũng đã nhạt nhòa rồi.”

“Đợi anh quay lại rồi nói tiếp nhé! Nếu thực sự không còn cách nào khác, chúng ta sẽ đến nhà chú ruột xin sự giúp đỡ.” Cao Phong nghiêm túc nói.

Kim Tuyết Mai sững người hai giây nhưng sau đó cô cũng gật đầu đồng ý.

Cao Phong khẽ cười, dặn dò Tuyết Mai đóng cửa cẩn thận, sau đó quay người rời khỏi phòng.

Vừa rời khỏi phòng, nụ cười trên gương mặt của Cao Phong lập tức biến mất, thay vào đó là một gương mặt lạnh lùng.

Từ sau khi Cao Phong hồi phục trí nhớ, anh chỉ cười trước mặt Kim Tuyết Mai, còn với người ngoài, ít ai thấy được nụ cười của anh.

Mao Quang Phi có thể tính bớt số lượng, ăn bớt lương của anh.

Nhưng mà dùng tiền để lừa Cao Phong một cách trắng trợn như thế này, vậy thì không ổn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc