RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2990

“Ông nội, có lẽ cháu còn chưa bước lên đỉnh cao nhất. Nhưng chí ít cháu không làm ông mất mặt. Ông có thấy cháu không?”

Cao Phong ngửa đầu nhìn lên trời, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Người phức tạp không chỉ có một mình Cao Phong. Lâm Vạn Quân, bốn vị trưởng lão cùng với những người biết nhiều về nhà họ Cao cũng đều cảm thấy phức tạp, trong mắt có kích động, có cảm khái, còn có một chút lo lắng…

“Cao Phong, con đã trưởng thành rồi…” Trong lòng Lâm Thục Lan có rất nhiều lời muốn nói, chung quy đều hóa thành một tiếng thở dài.

Nơi xa, pháo hoa đã dần dần tiến vào hồi kết, cuối cùng bầu trời cũng trở nên tĩnh lặng. Tâm trạng Cao Phong cũng trở nên bình tĩnh, thu hồi tâm tư phức tạp.

“Mời các vị ngồi xuống.”

Cao Phong cầm con dấu gia chủ đưa cho Lâm Vạn Quân.

Thực tế, nghi thức kế nhiệm gia chủ vô cùng phức tạp. Nhưng đến lượt Cao Phong lại yêu cầu mọi thứ đều phải giản lược, cho nên mới tiến hành nhanh đến vậy.

Nghe Cao Phong lên tiếng, mọi người lần lượt ngồi xuống. Cao Phong lại thở hắt ra một hơi, sau đó tập trung tinh thần. Từ hôm nay trở đi, có lẽ anh sẽ càng không thể bốc đồng hay tùy ý làm bậy. Dù sao anh cũng phải gánh vác hy vọng của nhà họ Cao. Cuối cùng trong tay anh, nhà họ Cao sẽ bước lên đỉnh cao hay dần dần suy bại, không ai dám đoán trước.

“Xin cảm ơn các vị đã đến tham gia nghi thức kế nhiệm gia chủ nhà họ Cao của tôi. Thế nên nhà họ Cao đã chuẩn bị bữa ăn đạm bạc chiêu đãi các vị, mong các vị đừng chê bai.” Cao Phong thản nhiên vẫy tay, cười nói.

Nghe vậy, mọi người đều mỉm cười. Nói đùa, ai chẳng biết dù nhà họ Cao im hơi lặng tiếng, nhưng thực tế sở hữu số tài sản hàng chục ngàn tỷ? Cho nên cái gọi là bữa ăn đạm bạc e rằng còn cao cấp hơn cả khách sạn sáu sao ấy chứ. Thế nên mọi người đều cho rằng Cao Phong đang nói đùa mà thôi.

“Chú Quân, kêu đồ ăn lên đi.” Cao Phong vẫy tay nói.

Lâm Vạn Quân hắng giọng, sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng không dám nói gì mà vội vàng ra lệnh cho người hầu bưng đồ ăn lên. Không lâu sau, từng đĩa thức ăn đã được bưng lên. Các ông lớn vốn còn đang tươi cười, thấy đồ ăn được bưng lên thì đều cứng đờ. Thế này là thế nào? Cao Phong nói là bữa ăn đạm bạc, có phải là đạm bạc quá mức rồi không?

Đồ ăn đều là những món ăn bình thường nhất. Thế cũng không sao, dù gì đám người này đã quen ăn sơn hào hải vị, thỉnh thoảng đổi món ăn bình thường cũng không có vấn đề. Nhưng rượu lại là rượu đế tầm thường nhất trên thị trường, tất cả đều là rượu Ông Đường giá 70 ngàn đồng một chai một lít thường thấy…

Thế này có phải là hơi quá đáng không? Nhà họ Cao tiết kiệm đến mức này cơ à? Mọi người không khỏi xấu hổ, còn tưởng Cao Phong vừa rồi nói đùa, ai ngờ Cao Phong lại nói thật.

Bình thường các ông lớn này toàn được người khác mời ăn nhậu, hoặc là rượu vang Pháp, hoặc là rượu nhân sâm, rẻ tiền nhất có giá không dưới chục triệu. Nhưng dù vậy còn phải xem tâm trạng họ có muốn uống hay không. Thế mà hôm nay Cao Phong lại cho họ một chai rượu Ông Đường…

Bây giờ uống hay không uống? Nếu uống thì lại không đủ đẳng cấp, mà không uống, chẳng lẽ không nể mặt nhà họ Cao? Mọi người vô cùng rối rắm.

“Trời ơi lão Trạch, tôi còn tưởng hôm qua cậu mua đống rượu này về làm nước cồn khử trùng chứ!” Long Tuấn Hạo sững sờ xoa đầu, vẻ mặt khó tin.

“Tôi có biết gì đâu! Đều là mệnh lệnh của anh Phong mà! Nghe bảo là chuyên dùng để hồi máu gì đó, cậu đừng lảm nhảm nữa, tôi không biết anh Phong muốn làm gì đâu!” Liễu Tông Trạch cũng khó hiểu, nhưng không thể nói được gì.

Lâm Vạn Quân chỉ đỏ bừng khuôn mặt, muốn cười mà lại thấy mất mặt. Cao Phong lại rất bình tĩnh, dường như mọi thứ đều là đương nhiên.

“Cái này…” Trọng Dương Bình nhìn chai rượu trắng, trong đầu suy nghĩ rất nhiều.

“Giỏi lắm! Tôi cũng phải mặc cảm!” Bỗng nhiên, Trọng Dương Bình như hiểu được điều gì đó, lập tức đặt bình rượu xuống, lấy di động ra gửi tin nhắn.

“Các vị sẽ không ghét bỏ chứ?” Cao Phong đứng trên bệ cao, nghiêm trang hỏi.

“Khụ, gia chủ Cao Phong nói đùa, được ngồi ở đây cũng là vinh hạnh rồi, chúng tôi sẽ không ghét bỏ.”

“Đúng đúng đúng, không có chuyện ghét bỏ. Rượu của gia chủ Cao Phong, người thường muốn uống cũng không được đâu!”

Các ông lớn muốn khóc không được mà cười cũng không xong, chỉ có thể liên tục gật đầu a dua.

“Hầy…” Cao Phong bỗng thở dài: “Tôi cũng biết bữa tiệc hôm nay hơi đạm bạc, nhưng mong mọi người thông cảm. Gần nhất tôi với đám dòng thứ nhà họ Cao liên tục đối chọi, thật sự tổn hao rất nhiều nhân lực, vật lực và tài lực, Cao Anh Hạo còn không biết dẫn dắt gia tộc, cho nên nhà họ Cao bị hao hụt nghiêm trọng, bây giờ đã thu không đủ chi. Chuỗi tài chính hiện tại của nhà họ Cao đã không đủ để cầm cự cho sự phát triển kế tiếp, cho nên mong các vị thứ lỗi.”

Cao Phong vừa nói vừa liếc nhìn biểu cảm của mọi người. Cuối cùng thở dài: “Nhà địa chủ cũng không có lương tâm.”

Bình luận

Truyện đang đọc