RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2071

Hoắc Võ Đống, đã năm ngày không có tin tức.

Điều này khiến cho đám người Cao Anh Hạo vốn dĩ tràn đầy hy vọng cũng dần giảm bớt, cho tới bây giờ đã hoàn toàn biến mất.

“Vẫn chưa có tin tức hay sao?” Cao Anh Hạo hỏi với vẻ mặt u ám.

“Cậu Anh Hạo, không, không,…” Một người thanh niên dưới sân khấu run rẩy trả lời.

“Khốn khiếp! Khốn khiếp!” – Cao Anh Hạo đột nhiên bước tới, đạp ngã rồi đá một cú dữ dội vào người thanh niên.

“Vô dụng! Tất cả đều là một lũ vô dụng!”

“Hoắc Võ Đống cũng là một tên khốn nạn, nếu tên đó thật sự dám cầm theo tiền của ông đây bỏ chạy, ông đây dù có phải đuổi đến cùng trời cuối đất cũng phải đánh chết nó!”

Cao Anh Hạo như muốn phát điên, không ngừng lớn tiếng gào thét trong phòng khách, chân cũng không ngừng đá vào mặt người thanh niên.

Dường như anh ta muốn trút hết những tức giận lên người anh thanh niên.

Những người nhà họ Cao ngồi xung quanh đã sớm quen sớm việc này.

Tính cách bây giờ của Cao Anh Hạo cực kỳ hung bạo, chẳng ai chịu nổi, nếu có chút gì đó không vừa ý sẽ nổi giận đùng đùng, đánh mắng thuộc hạ.

Ai dám khuyên thì đánh cả luôn cả người đó!

Hơn nữa, thân phận hiện giờ của anh ta sớm đã được ngầm hiểu là người đứng đầu nhà họ Cao rồi.

Người chủ nắm trong tay quyền lực rất lớn, nên chẳng ai dám đối đầu với anh ta cả.

Hôm nay Cao Anh Hạo rõ ràng vô cùng tức giận, đánh đập người thanh niên liên tục mấy phút rồi vẫn không chịu dừng lại.

Mãi cho đến khi người thanh niên kia bị đánh đến nỗi mặt chảy đầy máu, rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, Cao Anh Hạo mới dừng lại rồi đá người thanh niên sang một bên.

“Phù! Phù!”

Cao Anh Hạo hít thở hai hơi, sau đó quay trợ lại ghế ngồi xuống, vẻ mặt u ám vắt không ra giọt nước.

Những người nhà họ Cao lúc này cũng đang nhăn nhó cau mày.

Hoắc Võ Đống sống hay chết đều phải lập tức báo tin về.

Nhưng với tình hình hiện tại, chả có quái tin tức gì cả, làm sao họ có thể bình tĩnh cho được?

Bọn họ còn chẳng biết dốt cuộc tình hình ở Thủ đô hiện giờ ra sao, lúc này như con ruồi mất đầu, không tìm ra tí manh mối nào cả.

“Tôi sẽ liên lạc với nhà họ Phạm.”

Cao Anh Hạo im lặng một hồi lâu sau đó lấy điện thoại ra đích thân gọi điện.

Những người còn lại mặc dù có ý kiến khác thế nhưng cũng không dám can ngăn người có tính cách thô bạo như Cao Anh Hạo đây.

“Anh Hạo, nhà họ Phạm dù sao cũng không phải tình báo của chúng ta, con làm việc có vẻ hơi bồng bột đấy.” Bố của Cao Anh Hạo cau mày nói.

“Không, con không thể đợi thêm được nữa!”

Cao Anh Hạo căn bản muốn nghe, anh ta trực tiếp gọi điện thoại cho Phạm An Quốc.

Lần đầu, Phạm An Quốc đã cúp máy.

Cao Anh Hạo sững sờ trong vài giây, nhưng sau đó vẫn không bỏ cuộc, quay số lại gọi một lần nữa.

Lần này, chuông điện thoại kêu đủ tám hồi, Phạm An Quốc mới trả lời điện thoại.

“Tôi không phải đã nói rồi sao? Nếu không có chuyện gì thì cậu đừng gọi cho tôi.” Phạm An Quốc trả lời, giọng nói có chút không kiên nhẫn.

Mấy ngày gần đây ông ta chẳng được yên rồi, nên nào có thời gian để ý mấy chuyện vớ vẩn này của Cao Anh Hạo.

“Chú An Quốc, là thế này, hôm nay cháu gặp phải một chuyện rất đau đầu, thật sự không thể giải quyết được nên mới nhờ chú. Việc này liên quan đến số phận nhà họ Cao, cho nên cháu mới mạo phạm làm phiền, mong chú thứ lỗi.”

Nói chuyện với Phạm An Quốc, Cao Anh Hạo lập tức thay đổi sắc mặt, giọng điệu thêm phần kính cẩn.

Những người nhà họ Phạm bên cạnh nín thở, đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ làm ảnh hưởng đến nhân vật lớn Phạm An Quốc.

Bọn họ bây giờ tuyệt đối không tưởng tượng được rằng, nhân vật lớn mà tất cả bọn họ đều phải cẩn thận cung phụng, Cao Phong đã gặp mặt và còn dám ở trước mặt Phạm An Quốc nói lời ngông cuồng.

Nghe thấy Cao Anh Hạo nói việc có liên quan đến số phận nhà họ Cao, Phạm An Quốc ngừng lại một chút và hỏi: “Chuyện gì?”

Suy cho cùng, nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng này quả thực có thể mang đến một chút lợi cho Phạm An Quốc, vậy nên tạm thời ông ta vẫn không có ý định để tuột mất nhà họ Cao này.

Bình luận

Truyện đang đọc